Anh quay người đi đến phòng cô, lấy khóa dự phòng mở cửa, chỉ khi ngửi được mùi tinh dầu quen thuộc, anh mới yên tâm đóng cửa phòng lại.
Như thường lệ, Đàm Tưởng Văn tiến lại gần giường của cô, anh quỳ một gối lên đệm rồi bò dần tới thân ảnh nhỏ nhắn đang ngủ say.
Bé con của anh vẫn ngoan ngoãn như vậy, Nhạc Chi thậm chí còn không hề biết rằng, người đàn ông mà cô luôn nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, có đôi lúc còn cảm thấy bất an và lo sợ khi bị anh bỏ rơi. Lại là người đang lén lút mỗi đêm làm những chuyện “lệch lạc” trên cơ thể của cô.
Cô rất nhỏ nhắn, kể cả ngón tay hay là bàn chân cũng đều bé xíu như học sinh cấp hai, đến cả vòng eo cũng chỉ với một gang tay của anh cũng có thể đo ướm vừa đủ.
Hầu kết khó khăn lăn lộn một vòng, Đàm Tưởng Văn nuốt xuống một ngụm nước bọt. Anh đưa tay tới, nắm lấy tà váy ngủ của cô, kéo nó lên cao.
Thân thể trắng nõn mềm mại như một khối pha lê trong suốt cứ thế họa lại rõ ràng dưới mí mắt của anh.
Bầu ngực không lớn nhưng hình dáng lại rất đẹp, có lẽ không vừa đủ với lòng bàn tay của anh nhưng lại rất mềm, nhũ tiêm phiếm hồng hơi đứng lên, có lẽ vì hơi lạnh phả ra từ điều hòa mà vô thức run rẩy.
Thân thể của Nhạc Chi trắng trắng mềm mềm, đến mức Đàm Tưởng Văn có cảm giác mình chỉ cần nắm nhẹ một chút thì da thịt của cô cũng có thể in lại dấu tay của anh.
Dù đã được hai ngày rồi trôi qua nhưng những “ấn ký” anh để lại từ đợt say rượu lần trước chỉ mới phai đi một ít.
Rõ ràng, vẫn chưa hết sưng.
Xúc cảm từ lòng bàn tay ma sát với da thịt cô truyền tới đại não làm Đàm Tưởng Văn không nhịn được, miết nhẹ ngón tay lên hai luồng mềm mại trước ngực.
Cô gái nhỏ dưới thân lập tức “ưm” khẽ một tiếng, hàng chân mày lá liễu hơi cong lên nhưng rất nhanh đã thả lỏng cơ mặt, đều đặn thở ra mà ngủ tiếp.
Chỉ bằng một tiếng rên nhỏ của Nhạc Chi cũng đủ khiến cho thứ đồ vật phía dưới của anh lại hưng phấn đến mức rục rịch muốn ngẩng đầu dậy.
Đàm Tưởng Văn nghiến chặt hàm răng, suýt chút nữa lại vì dục vọng mà quên mất mục đích hiện tại. Anh dứt khoát nghiêng người cô lại, đem quần lót trắng nhạt một đường kéo ra khỏi chân.
Nhìn mông thịt sưng tấy đỏ lên, mi tâm của Đàm Tưởng Văn cũng nhíu lại, trông có vẻ nặng hơn là anh nghĩ.
Đàm Tưởng Văn mở lọ cao dược, đổ một ít ra tay rồi thoa lên phần da thịt đang sưng đỏ của Nhạc Chi. Cao dược có màu trắng đục, mát lạnh mà trơn trượt, vừa vặn lại trở thành chất bôi trơn.
Đàm Tưởng Văn vốn dĩ chỉ muốn thoa cho cô, nhưng anh càng thoa lại càng nghiện, cao dược trôi vào giữa khe hẹp, thấm ướt đẫm cả tiểu âm hộ của Nhạc Chi, đóa hoa non mịn không có lấy một mảnh lông tơ, ngày đầu tiên khi anh nhìn thấy, Đàm Tưởng Văn cũng có chút bất ngờ, hóa ra “bạch hổ” là có thật.
Thịt trai nóng ẩm giấu sau hai phiến hoa môi mềm mại, mỗi lần ngón tay anh thoa đến đều không nhịn được bị nó câu dẫn mà muốn trượt sâu vào một chút.
Cự vật trong quần lại phồng lên một khối, dựng thành một túp lều nhỏ ở phía dưới kia, Đàm Tưởng Văn cho tay xuống vuốt ve nó một chút để giảm thiểu đi cảm giác khó chịu. Nếu cứ ở lại thêm một lúc nữa, anh không nghĩ mình lại có thể kiềm chế mà không xâm phạm đến cô. Mặc dù Nhạc Chi đã mười tám tuổi, nhưng ít nhất hiện tại Đàm Tưởng Văn cũng không muốn để cô phát hiện.
Thỏ nhỏ nhất định sẽ sợ hãi mà rời xa anh.
Thế nên sau khi thoa thuốc, Đàm Tưởng Văn đợi cao dược khô ráo rồi mới mặc lại quần lót cho Nhạc Chi, anh kéo váy cô xuống, mọi thứ trở về trạng thái ban đầu trước khi bàn tay anh chạm đến.
Nhìn Tiểu Nhạc Chi ngủ ngoan không chút phòng bị như vậy, anh lại không nhịn được mà cúi đầu hôn xuống phiến môi hồng hào một lần, anh đã cố tình hôn rất nhẹ để không vướng lại ấn ký, mặc dù ngay lúc này chỉ muốn ngấu nghiến “nuốt” cô vào bụng.
Sau khi ngẩng đầu lên, hơi thở của anh dần trở nên thô nặng, luyến tiếc mút mát phiến môi mềm mại của cô gái nhỏ như thể không muốn rời xa, đôi con ngươi xám đục nhuốm đầy dục vọng đê hèn nhìn đến.
Giọng nói của anh khàn đi rõ thấy, anh lo rằng mình sẽ không giữ được kiên nhẫn thêm bao lâu nữa đâu.
“Chi Chi, giá mà chúng ta đừng là anh em.”
…
Đàm Tưởng Văn vốn định rời sau khi rời khỏi phòng của cô thì sẽ vào nhà vệ sinh xử lý nốt cỗ dục vọng đang bập bùng trong cơ thể ngay lúc này.
Thế nhưng không ngờ, anh vừa mở phòng của Nhạc Chi thì cửa chính của căn hộ cũng đột nhiên vang lên một tiếng tít.
Trước mắt là Đàm Niệm Văn đang uể oải bước vào, sau khi nhìn thấy anh cũng không giấu được vẻ ngỡ ngàng, thậm chí…
Còn có chút bàng hoàng.
Đàm Niệm Văn trừng lớn hai mắt, nhìn đến Đàm Tưởng Văn như một sinh vật lạ.
“Lucas? Sao anh lại bước ra từ phòng của Chi Chi?”
“Còn nữa…” Niệm Văn dời mắt xuống phía dưới một chút rồi dừng ngay tại đũng quần đang phồng lên một khối của Đàm Tưởng Văn.
Cùng là đàn ông với nhau, làm sao mà Niệm Văn không hiểu.
Cũng vì hiểu, cho nên mới cạn lời.
“Anh…”
“Bộ anh là cầm thú đấy à?”