Chương 13: Mẹ kiếp! Đau chết tao rồi!

“Các người là ai?! Tại sao lại ở trong nhà tôi?!”

Bọn chúng cũng lười phải giải thích, tên đầu xỏ chậm rãi bước đến, hắn thật sự rất cao, cũng phải hơn một mét tám, cơ thể to lớn đô con cùng với những hình xăm dữ tợn khắp trên các mảng da thịt khiến cho Châu Hải Nhan vì run sợ mà bước lùi về sau.

Trực giác bảo cô, tên côn đồ này không phải người tốt.

Gã thô kệch ấy tóm cánh tay của Châu Hải Nhan rồi lôi về phía mình.

“Mày là con gái đấy à? Con mẹ nó, bọn mày nhìn xem nó có chỗ nào trông giống thiếu nữ không?!”

“Thôi đi, tao thà chơi một ả gái điếm còn hơn là đụng vào thứ nam không ra nam, nữ không ra nữ này!”

Một tên trong đám cũng lên tiếng buông lời dè bỉu, bởi vì mái tóc của Châu Hải Nhan rất ngắn, trông chúng không giống như tự cắt mà là bị ai đó chơi xấu đem xén đi mất.

Hơn nữa áo quần cũng xộc xệch, so với cơ thể nhỏ nhắn của cô thì sợ rằng bộ đồng phục này chui vừa thêm một người nữa. Còn chưa nói, đó là đồng phục nam sinh!

Châu Hải Nhan vẫn cứ trừng mắt nhìn bọn chúng, cô không vì những lời nói đó mà phải để tâm, bởi vì cũng chẳng phải là lần đầu nghe thấy.

Nhưng rồi bất chợt tên đầu trọc ấy nhận ra được sợi dây chuyền mà Châu Hải Nhan đang đeo, dù mặt dây bị che đi nhưng thân dây cũng không phải là đồ tầm thường. Ngay lập tức sợi dây đó liền hắn giật đứt ra.

“Mẹ nó, sợi dây này bán cũng được không ít tiền đâu!”

Vu Mỹ Oánh thấy vậy cũng bồi thêm một câu: “Đúng là nó rồi, sợi dây đó là thứ đắt tiền nhất mà nhà tôi còn để lại, anh trừ vào nợ cho tôi được không?”

“Mẹ! Mẹ nói gì vậy?! Sợi dây đó là ba tặng cho con, là kỷ vật của ba cơ mà?!”

“Hải Nhan… con đưa thứ đó cho bọn họ đi được không? Nếu không bọn họ sẽ chặt tay mẹ mất… xin con đó.”

Bảo cô đem bán đi kỷ vật cuối cùng của ba sao? Đừng có mơ!

Dù có chết, Châu Hải Nhan cũng không cho phép, thứ đồ đó là thuộc về cô!

Đôi mắt to tròn cẩn thận đảo quanh một vòng xem xét tình hình, rồi nhân lúc bọn chúng không chú ý, Châu Hải Nhan rút chiếc bút bi có sẵn ở túi cạnh bên của balo, lao đến đâm một nhát thật mạnh vào cánh tay của gã to con đó, khiến cho hắn vì đau mà làm rơi sợi dây chuyền xuống đất.

Châu Hải Nhan mới cướp lấy nó rồi tháo chạy ra bên ngoài.

“Con khốn!!!” Hắn ôm lấy cánh tay đầy máu của mình mà gầm lên một tiếng đầy hung tợn, rồi ra lệnh cho đàn em đuổi theo cô: “Bắt con nhỏ đó về cho tao!”

“Mẹ kiếp! Đau chết tao rồi!” Hắn sút mạnh vào bụng của Vu Mỹ Oánh một cái, nếu không trút giận lên người Châu Hải Nhan được, thì hắn lôi con đàn bà này ra mà đánh.

Trong lúc đó Châu Hải Nhan vẫn cắm mặt chạy về phía trước, thỉnh thoảng ngoái nhìn về phía sau, vẫn thấy ba tên côn đồ khác đang dí theo mình, cô lại càng sợ hãi mà cố gắng chạy thật nhanh.

Cũng may cơ thể của Châu Hải Nhan nhỏ bé, luồn lách giữa đám đông dễ hơn đám côn đồ kia rất nhiều. Song, vẫn không cắt đuôi được chúng, hơn nữa nếu có tách ra được, cô cũng không biết phải đi về đâu, chạy về nhà thì khác nào tự mình dâng mạng đến.

Theo quán tính lại chạy vào trong một con hẻm, nhưng lại không hề biết được nó là hẻm cụt, lại càng không hiểu vì sao những căn nhà trong hẻm này đóng cửa kín mít, chỉ có độc nhất một chiếc xe đen bóng đang đậu sát vách tường.

“Chắc nó chạy ở đâu gần đây thôi, chia ra mà tìm!”

Nghe thấy tiếng của bọn chúng ở bên ngoài, cùng với tiếng bước chân của một tên đang rẽ vào hẻm, Châu Hải Nhan hết cách đành phải nấp mình vào khoảng trống giữa vách tường và chiếc xe.

Tiếng bước chân của hắn ngày càng gần, dường như cô có thể cảm nhận được sự hiện diện của tên đó đang ở bên kia của chiếc xe. Châu Hải Nhan thậm chí còn không dám thở mạnh, nhịp tim đập mỗi lúc một nhanh, cô không dám nghĩ đến hậu quả nếu bị chúng bắt được…

Nhưng rồi cánh cửa của căn nhà đối diện đột nhiên mở ra, hai người đàn ông tây trang đen tuyền bước ra ngoài hướng về phía chiếc xe mà đi tới. Châu Hải Nhan chỉ mong rằng bọn họ đừng chú ý đến mình, nếu có thể thì làm ơn giúp đỡ cô, cô nhất định sẽ đội ơn ngàn đời ngàn kiếp.

Vì hồi hộp lẫn căng thẳng, Châu Hải Nhan nhắm tịt mắt, lẩm bẩm tự mình cầu phúc cho bản thân, nhưng rồi điều gì đến cũng đến, giây phút cô cảm nhận được có một ánh mắt rét lạnh đang ở trên đỉnh đầu của mình mà ngước cổ nhìn lên, cũng là lúc cô chạm mắt với người đàn ông đó.

Hắn thanh lãnh, cao ngạo tựa như một bậc đế vương, đôi mắt hẹp dài sâu hút không thấy đáy, càng không thể biết được hắn đang nghĩ gì, Châu Hải Nhan có cảm giác như tim mình ngừng đập mất rồi, chỉ còn cách mong rằng cái chết đến với mình sẽ nhẹ nhàng một chút.

Rất nhanh sau đó, cô cũng nghe được giọng nói của tên côn đồ kia đang hỏi người đàn ông đó.

“Vị tiên sinh này, không biết là ngài có thấy một con nhóc tóc ngắn nào chạy vào đây không?”

Cô sẽ chết mất, nếu như hắn giao cô ra, nhất định Châu Hải Nhan sẽ không toàn thây mất.

Nhưng rồi sự mong mỏi đó vẫn không được đáp lại, bỗng dưng cổ áo của cô liền bị một lực cực lớn nhấc lên rồi đặt xuống trước mặt tên côn đồ kia, hắn trầm giọng hỏi.

“Là đây phải không?”

Nhận xét về Mẹ kiếp! Đau chết tao rồi!