Chương 9: “Cha… Cha nuôi…”

Cậu ta… Vừa mới nói cái gì?

Chúc Tự Đan không khỏi run lên, nép sâu vào cánh tay của Đàm Chính Uy, nước mắt ầng ậng lấp đầy hốc mắt, trong phút chốc liền tuôn ra như mưa.

“Chị hai… Chị hai… Anh ơi, chị ấy…”

Nhưng gã đàn ông bên cạnh lại hất tay cô ta ra khỏi, khiến Chúc Tự Đan mất thăng bằng té ngã xuống sàn, ánh mắt cô ta ngơ ngác nhìn hắn, nắm lấy bàn tay của hắn mà không khỏi run lên.

“Anh…”

Nhưng không ngờ một lần nữa lại bị Đàm Chính Uy hất tay, hắn hung hăng gầm lên một tiếng: “Buông ra!”

Vừa dứt lời bóng dáng cao lớn liền phóng nhanh ra ngoài, mặc kệ những ánh mắt đầy định kiến của nhân viên bên trong.

Bỏ mặc Chúc Tự Đan khóc nấc đến đáng thương, thậm chí còn chẳng đứng vững mà đổ người xuống nền sàn, khiến cho những người xung quanh ai nấy đều đau xót.

Tình cảnh trước mắt khiến người ta không khỏi hiểu nhầm thành Chúc Tự Đan là một vị hôn thê đáng thương, bị chồng tương lai bỏ rơi ở giữa cửa hàng váy cưới vì một người thứ ba.

Bởi vì cả hai đều là “danh gia vọng tộc” thế nên tình cảnh trớ trêu ngay trước mắt rất nhanh đã bị những người xung quanh chia sẻ lên mạng xã hội.

Chỉ trong phút chốc, tin tức đó liền biến thành một ăn bữa sơn hào hải vị cho đám truyền thông “bẩn” tha hồ bâu vào mà xâu xé.

Khi Đàm Chính Uy chạy đến bệnh viện, đã thấy người nhà họ Chúc đứng sẵn ở bên ngoài phòng cấp cứu, xung quanh còn có rất nhiều kẻ khác mặc quân phục.

Đàm Chính Uy cũng chẳng để ý nhiều, chỉ cho rằng đó là cảnh sát địa phương đã đưa Chúc Dung Ly đến.

Sau khi nghe tin cô mang thai huyết mạch của Đàm gia, đến cả Chúc Doãn Minh cũng đứng ngồi không yên. Bỗng dưng lúc này ông ta lại cảm thấy hối hận vì những lời mà bản thân đã nói với Chúc Dung Ly trước đây.

Mặc dù nhà họ Chúc xưa nay không hề yếu kém trước bất kỳ gia tộc nào khác, nhưng đối với thế lực của Đàm gia thì bọn họ chỉ giống như một con kiến nhỏ mà thôi.

Việc có thể liên hôn được với nhà họ Đàm là vì ông cụ Chúc ngày xưa ở ngoài chiến trường đã cứu sống Đàm Kiến Văn một mạng. Sau khi trở về, hắn mới đề nghị liên hôn để tiện bề giúp đỡ ân nhân của mình.

Sau này, đợi cho cả Chúc Dung Ly và Chúc Tự Đan đủ mười tám tuổi, cha mẹ Chúc thì rắp tăm muốn đề cử hôn nhân cho Chúc Tự Đan, nhưng ông cụ lại yêu mến đứa cháu gái lớn hơn.

Không chỉ như thế… Sự lựa chọn năm đó cũng chính là Đàm Chính Uy khăng khăng nhất quyết muốn cưới cô về tay.

Nhưng rốt cuộc cũng chẳng có một ai hay biết, rằng Chúc Dung Ly tâm không cam, tình không nguyện.

Cô luyến tiếc nhìn đến người đàn ông mà mình không cách nào có được ở trước mặt, hắn nở nụ cười rạng rỡ, vươn tay xoa đầu cô, khiến Chúc Dung Ly chỉ biết lẳng lặng gật đầu chấp nhận cuộc hôn nhân.

Bởi vì nếu không thể gả được cho người mình yêu, thì dù có ở bên cạnh ai cũng đâu có ý nghĩa gì.

Chúc Doãn Minh nhìn thấy bóng dáng của Đàm Chính Uy gấp gáp đi đến, ông ta và vợ mình sốt ruột đứng bật dậy, ánh mắt không khỏi dấy lên tia căng thẳng.

“Con rể…”

Đàm Chính Uy mặc kệ hai người bọn họ, ngay lúc hắn vừa bước tới, bác sĩ ở bên trong phòng cấp cứu cũng vừa đi ra. Ngay lập tức liền bị người đàn ông xông đến tóm chặt lấy áo blouse, từng câu từng câu dồn dập hỏi tới.

“A Ly làm sao rồi? Còn đứa bé… Đứa bé thế nào rồi?!”

Hắn đột nhiên lao đến một cách bất ngờ khiến cho viên bác sĩ cũng không khỏi giật mình, ông khẽ hắng giọng một tiếng, gỡ bàn tay đang tóm lấy cổ áo của mình xuống.

“Tiên sinh đây là…”

“Tôi là chồng của cô ấy!”

Vừa nhận được câu trả lời, viên bác sĩ liền thay đổi sắc mặt ngay tức thì, ông nhíu mày, đanh giọng hỏi thẳng.

“Cậu thật sự là chồng của bệnh nhân? Cô ấy đã mang thai ba tháng rồi, nhưng thân thể lại vô cùng suy nhược, đã vậy còn có thêm một khối u ác tính ở trên não! Cái thai bây giờ cũng không thể giữ lại được nữa!”

“Cậu thật sự có biết về bệnh trạng của vợ mình hay không? Tại sao một người chồng như cậu mà lại để tình trạng của cô ấy nặng đến mức như thế này?!”

“Chắc cậu cũng không biết đâu nhỉ?! Bởi vì suốt hai tháng nay vợ cậu không được tiếp nhận y tế đầy đủ, cho nên sức khỏe đã tuột dốc trầm trọng lắm rồi! Sự sống sẽ không kéo dài nổi nữa đâu! Tôi khuyên người nhà hãy chuẩn bị tinh thần đi.”

Đàm Chính Uy như nghe phải một tiếng sét ngang tai, cả người nhà họ Chúc cũng không ngoại lệ, gương mặt sửng sốt đến mức thất thần, không có lấy nổi một chút huyết sắc.

Đàm Chính Uy không khỏi bần thần, nghe những lời bác sĩ nói mà lỗ tai lùng bùng cả lên.

Hắn đã làm gì với cô thế này…

Vì ghen mà hiểu lầm, vì ghen mà chặt đứt đi con đường sống của cô.

Nếu như hắn có đủ tỉnh táo, có lẽ Chúc Dung Ly đã không phải đi đến bước đường này.

Đàm Chính Uy run rẩy siết chặt lấy tay áo của viên bác sĩ, giọng hắn không khỏi nghẹn ngào.

“Vậy cô ấy… Cô ấy còn bao nhiêu thời gian?”

Nhưng ai ngờ chỉ vừa dứt câu, đám người xung quanh bỗng dưng cúi đầu đến chín mươi độ hành lễ, khuôn miệng đều đồng thanh vang lên một tiếng gọi.

“Đàm Tư Lệnh!”

Khiến cho Đàm Chính Uy không khỏi sửng sốt, đại não của hắn dường như bị đóng băng, ngây ngốc nghiêng đầu nhìn đến phía cuối đường hành lang.

Thân ảnh của người đàn ông đầy cao ráo và đỉnh bạt, một thân của quân phục thẳng tắp vô cùng uy nghiêm và quyền lực đang từng bước một đi tới.

Góc mặt của hắn sắc sảo cực kỳ, mái tóc đen bóng chỉnh chu vuốt ngược. Không thể nào phủ nhận được rằng hắn rất đẹp, là một vẻ đẹp cấm dục nhưng lại mang theo ánh mắt hoang dã, vô cùng sắc lạnh.

Dù đã ngoài bốn mươi nhưng nét đẹp của hắn vẫn như vậy, thậm chí còn có phần chững chạc, có thêm sự phong trần từ chiến trường bụi bặm, khiến đường nét của hắn càng thêm nam tính. Dường như năm tháng đã bỏ quên đi mất một người đàn ông tên Đàm Kiến Văn này vậy.

Nhìn thấy hắn bước đến, tâm lý của Đàm Chính Uy càng thêm hoảng loạn, hắn ta không khỏi run lên như một con thỏ nhát cấy dưới móng vuốt đế vương, lắp bắp hai chữ.

“Cha… Cha nuôi…”

Nhận xét về “Cha… Cha nuôi…”