“Cha… Cha nuôi…”
Vừa dứt câu nói, một tiếng “bốp” mạnh mẽ vang lên giữa không gian tĩnh lặng, gương mặt của Đàm Chính Uy nghiêng hẳn sang một bên, lỗ tai vì lực tác động quá mạnh trở nên ù đi, cả thân người hắn choáng váng mà lảo đảo.
Trong phút chốc, tưởng chừng như trời đất đã quay cuồng.
Thậm chí còn chưa kịp hồi thần, người đàn ông lại một lần nữa, túm lấy gáy cổ của hắn kéo xuống, không đợi hắn có thời gian phản ứng, giây kế đến đã hung hăng nện một cú lên gối thẳng vào bụng của Đàm Chính Uy.
Hắn ta đau đến nổ đom đóm mắt, cả người tức khắc gục xuống đổ rạp dưới sàn nhà. Thậm chí còn không chưa kịp hoàn hồn, giọng nói rét buốt như băng cực lại rít vào bên tai, hung hãn đến đáng sợ.
“Đứng dậy.”
Đàm Chính Uy không dám làm trái lời, hắn thừa biết tính tình của người cha nuôi mình ra sao. Đàm Kiến Văn là quân nhân, thế nên hắn nói một là một, không có lời thứ hai.
Vì vậy, dù có đau đến mức mặt mũi trắng bệch, Đàm Chính Uy vẫn không dám làm trái lời của cha, hắn run rẩy gượng người đứng dậy.
Bên tai vẫn mờ mịt nghe thấy giọng nói của Đàm Kiến Văn văng vẳng.
“Mày nghĩ tao không dám đánh chết mày phải không?”
“Cha… Cha… Con sai rồi…”
Vừa dứt lời, là một cái tát vô cùng hữu lực giáng thẳng xuống bên má lành lặn còn lại.
“Mày cho rằng tao sẽ tiếc cái loại bất tài vô dụng như mày lắm nhỉ?”
Đầu óc của Đàm Chính Uy say sẩm trong vô định, hắn không có can đảm để đánh lại, nhưng dù có can đảm thì vẫn không có khả năng để thắng được.
Hắn cũng chẳng có cơ hội để đáp lại dù chỉ một lời, Đàm Kiến Văn đã siết chặt lấy cổ áo của hắn, lôi hắn đến nhà vệ sinh.
Đám lính gác xung quanh cũng chẳng có ai dám hó hé nửa lời, dù cho bên trong phòng vệ sinh vang lên từng tiếng đấm thùm thụp như nện vào một bao cát dai dẳng kéo dài.
Kèm theo đó là tiếng rên rỉ phát ra trong đau đớn, “cha, con sai rồi, con sai rồi, con xin lỗi, cha, đau quá…”
Nhưng hắn lại chẳng cất lên lời cầu xin Đàm Kiến Văn dừng lại, vì hắn biết, càng cầu xin, cha nuôi của hắn lại càng xuống tay tàn nhẫn hơn.
Nhưng ít nhất một kẻ huấn luyện nhiều năm trong thao trường như Đàm Kiến Văn vẫn còn biết tiết chế sức lực cho nên không gây tổn hại đến nội tạng.
Nhưng đớn đau thì quả thực không thể diễn tả nổi.
Khoảng chỉ mười phút sau, cửa phòng vệ sinh lại mở ra, hắn bị Đàm Kiến Văn kéo ra ngoài, tình trạng đã tồi tệ đến mức nhìn không ra được mặt mũi nữa.
Đàm Chính Uy bị ném xuống sàn, ngay tại vị trí mà người nhà họ Chúc đang ngồi, khiến bọn họ không khỏi hoảng sợ.
Mặt khác, cũng giống như đang cảnh cáo bọn họ.
“Mày nên nhớ năm đó là mày khăng khăng muốn cưới A Ly về!”
“Bây giờ mày xem đi! Mày đã làm gì con bé?” Đàm Kiến Văn nói dứt câu, hắn liền tóm lấy gáy cổ của Đàm Chính Uy mà kéo hắn lên, đè đầu hắn vào bức tường bằng kính trước mặt.
Để hắn nhìn kỹ đến cô gái nhỏ gầy yếu đến mức độ cả thân thể chỉ còn lại da bọc xương, hai mắt nhắm nghiền, sự sống còn lại phải nhờ vào máy thở, xung quanh người đều là dây nhợ chằng chịt từ các máy móc và dụng cụ y tế.
Cô không còn xinh đẹp như ngày đầu tiên gặp hắn nữa, Chúc Dung Ly ốm yếu và mỏng manh đến mức thương tâm.
Hắn đã làm gì cô thế này… Đàm Chính Uy thật sự cũng không hiểu được bản thân mình nữa.
Hốc mắt của hắn nóng lên, chóp mũi bỏng rát cay xè, hai hàng nước mắt hối hận đến giờ phút này mới muộn màng lăn xuống.
“Cha… Con sai rồi… Con thật sự hối hận rồi… Cha ơi… Cha cứu cô ấy được không? Quân y còn có thể cứu được A Ly nữa không? Con… Con hối hận thật rồi… Cha…”
“Đó không phải chuyện của mày!” Nói dứt lời, Đàm Kiến Văn ném hắn cho đám lính cấp dưới của mình: “Đem đi! Cắt đứt huyết thống, nửa bước cũng không được chạm chân đến địa phận của Đàm gia!”
Đàm Chính Uy nghe vậy mà không khỏi bàng hoàng, hắn đảo mắt nhìn vào bên trong phòng cấp cứu, cứ ngỡ rằng vẫn còn cứu vớt được tương lai mà gào lên.
“Cha! Cha nói như vậy là có ý gì?! A Ly… Cô ấy…”
“Mày vẫn còn mơ tưởng nhắc đến tên của con bé nữa à? Từ bây giờ, mày cũng đừng mơ đến gần A Ly nửa bước!”
Đàm Kiến Văn nói dứt lời, liền liếc mắt nhìn người của Chúc gia vẫn luôn mờ nhạt bên cạnh, nhất là Chúc Doãn Minh.
“Các người đã cắt đứt huyết thống với A Ly rồi đúng không?” Nói đến đây, bỗng dưng Đàm Kiến Văn bước tới, một tờ giấy liền đưa ra trước mặt bọn họ.