Dưới thân cô còn là một vũng máu đỏ tươi, áo quần xộc xệch, cổ họng đau rát, đến cả một tiếng kêu cứu cũng chẳng thể nào cất lên.
Một lát sau, trợ lý mới tìm được số điện thoại của Dịch Chiêu, nói với Đàm Kiến Văn rằng: “Đây là vị bác sĩ đã giúp đỡ thiếu phu nhân ạ.”
Hắn không chần chừ liền gọi thẳng đến cho Dịch Chiêu, anh chỉ vừa nhấc máy đã bị ấn tượng bởi âm giọng lạnh lùng và đầy uy lực của người ở phía bên kia đầu dây.
“Xin chào cậu Dịch, xin lỗi vì làm phiền cậu, tôi là thân nhân của Chúc Dung Ly, không biết con bé có đang ở chỗ của cậu hay không?”
Dịch Chiêu nghe vậy mới không khỏi ngỡ ngàng, anh có chút nghi ngờ về người đàn ông ở đầu dây, nhưng chỉ bằng chất giọng của hắn cũng khiến Dịch Chiêu không dám sai lệch nửa lời, hơn nữa anh thật sự cũng đang vô cùng lo lắng.
“Thành thật mà nói với ngài, tôi thật sự cũng không biết cô ấy đã đi đâu, dường như Dung Ly rời đi lúc nửa đêm, bốn giờ sáng tôi chợt tỉnh giấc thì chỉ thấy lá thư và sợi dây chuyền của cô ấy để lại.”
Anh không khỏi thở dài một hơi, mặc dù trời tuyết rét lạnh nhưng mồ hôi vẫn tuôn đầy trên trán: “Tôi đã tìm khắp cả buổi sáng rồi, nhưng lại không thấy dấu vết…”
“Còn nữa, không biết ngài đã hay tin chưa, Dung Ly chỉ còn sống không quá nổi ba tháng nữa đâu…”
…
Quay lại thời điểm của vài tiếng trước.
Sau khi gửi tin nhắn đi, Chúc Dung Ly cũng biết là Đàm Kiến Văn dù cho có không tin tưởng cô thì vẫn sẽ chấp nhận dọn dẹp những tin tức ồn ào đó, bởi vì những tin tức đó sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Đàm gia.
Cho nên sau khi nhắn tin cầu cứu hắn giúp đỡ, Chúc Dung Ly ngồi ngẩn ngơ bên cạnh cửa sổ một lúc. Sắc trời cũng đã dần về khuya, gương mặt tiều tụy thơ thẩn nhìn xa xăm, đôi con ngươi tĩnh lặng như mặt hồ không chút gợn sóng, cũng chẳng thể nào biết được cô đang nghĩ gì.
Cuối cùng Chúc Dung Ly lại đứng dậy, thu gom lại đồ đạc của mình, nghĩ ngợi một lúc mới gỡ sợi dây chuyền vô giá trên cổ xuống, để lại bàn khách và kèm theo một lá thư viết bằng tay.
Xong xuôi, ánh mắt tiếc nuối nhìn quanh một đoạn, chậm rãi quấn khăn choàng thêm vài vòng quanh cổ rồi mới im lặng rời khỏi căn nhà nhỏ của hai anh em Dịch Chiêu.
Không còn việc gì phải lo nữa, ngày mai cuộc sống sẽ bình thường lại với hai người bọn họ, Đàm Kiến Văn nhất định sẽ làm như vậy…
Còn Chúc Dung Ly cũng chẳng biết mình hiện tại sẽ đi đâu, chỉ là không muốn phải làm phiền Dịch Chiêu thêm nữa mà quyết định rời khỏi nhà trong đêm.
Đôi chân cứ nặng nề bước trong vô thức, mặc dù tuyết đã ngừng rơi nhưng không khí lạnh càng thêm dày đặc, rét buốt cả đầu óc.
Thời tiết khắc nghiệt càng khiến cho đại não của cô thêm đau, dù đã cố ý mặc thêm vài lớp áo, quấn thêm hai lớp khăn nhưng vẫn không ngăn được cổ họng ho đến đau rát.
Không thể nào đi nổi được nữa, cô gái nhỏ đành phải vịn tường ngồi xuống một thềm cây bên lề đường. Chúc Dung Ly nuốt khan một ngụm, run run quấn chặt khăn choàng thêm một chút, cả người cô nặng nề như bị tảng đá hàng nghìn tấn đè lên, hô hấp khó khăn đứt đoạn.
Hai mắt cô mỗi lúc lại càng mờ đi, mờ đến mức độ nhìn đôi bàn tay của mình cũng không rõ hình dạng được nữa.
Sức lực bị khí lạnh bào dần đi, Chúc Dung Ly lại thầm nghĩ, nếu đêm nay cô chết tại đây, ngày mai có lẽ sẽ trở thành tâm điểm bàn tán cho mọi người…
Nhưng liệu có được an táng hay không nhỉ? Cha mẹ cô sẽ đau lòng vì cái chết của cô không? Đàm Chính Uy sẽ hối hận không?
Thật ra Chúc Dung Ly cũng chẳng biết cô đã “yêu” cho hắn từ lúc nào hay năm năm qua rốt cuộc cũng chỉ là tình thân, cuộc hôn nhân đó, ngay từ ban đầu cũng chỉ là bức bình phong để che giấu đi tình cảm thật sự mà thôi.
Cho nên, sau khi chấp nhận kết hôn, cô mới triệt để tránh né người đó, tránh né Đàm Kiến Văn.
Cô chẳng biết bản thân đã sai từ đâu, nhưng có lẽ là sai từ khi bắt đầu.
Chúc Dung Ly khẽ thở dài một tiếng, bỗng dưng trước mặt lại giống như xuất hiện thêm ai đó.
Không phải một mà là đến tận ba người.
Cổ tay của cô bị túm lấy, điệu cười tà ác giòn giã vang lên: “Cuối cùng cũng tóm được mày!”
Bởi vì tầm nhìn mờ căm, cô không thể nhìn ra được gã trước mặt mình là ai, nhưng lại rõ ràng nghe được bọn họ bàn chuyện với nhau.
“Lôi về khách sạn hay sao? Người phụ nữ kia bảo bắt được nó, muốn chơi kiểu nào thì chơi, miễn chơi hỏng cái thai trong bụng nó là được.”
Một gã khác nói thêm vào: “Bây giờ cũng chẳng có ai đi qua đây đâu, cứ pubic đi!”
“Ý kiến hay!”
Chúc Dung Ly nghe thấy những lời đó chẳng khác nào sét đánh ngang tai mà trở nên bàng hoàng.
“Các người… Các người…”
Còn chẳng để cô gái nhỏ có thời gian phản ứng, bọn chúng đã lao vào như một lũ sói đói khát.
“Ngoan một chút, sẽ không đau đâu, hửm?!”
“Không! Đừng… Đừng lại đây… Đừng chạm vào tôi!”
Chúc Dung Ly đã dùng toàn bộ sức lực bình sinh của mình để mà vùng vẫy. Dù cổ họng đau như sắp vỡ ra, cô cũng cố gắng gào lên, sức lực yếu đuối không đáng kể nhưng vẫn điên cuồng kháng cự.
Dù có sắp chết đi chẳng nữa, Chúc Dung Ly cũng không muốn phải chết một cách nhục nhã như vậy.
Bởi vì cô cự tuyệt quá mức kịch liệt, khiến cho bệnh trạng càng thêm phát nặng, từng đợt nôn khan ho ra máu, đến cả hai cánh mũi cũng thấm đẫm một màu đỏ rực nhỏ tí tách xuống thềm tuyết trắng, khiến cho lũ sói đói khát kia phải bàng hoàng mà dừng lại hành động.
“Khụ… Khụ… Khụ…”
Nhìn tình cảnh đẫm máu trước mắt khiến bọn chúng phút chốc đã hoảng loạn sợ đến phát run: “Mẹ kiếp! Máu?! Tao… Tao chưa có làm gì hết!”
“Tao… Tao cũng chưa! Sao nó lại ho ra máu, còn nữa máu mũi, mẹ kiếp! Kinh dị thế?!”
“Chạy đi! Lỡ nó mà chết ở đây thật! Thì tụi mình đền mạng cũng đéo nổi đâu!”
“Đợi… Đợi tao với!”
Không đến vài giây, bọn họ đã biến mất để lại thân xác gầy gò yếu ớt của Chúc Dung Ly sống chết không rõ.
Cô nằm sấp giữa nền tuyết trắng, thân thể đau đớn, hô hấp nặng nề, đại não đau nhức vô cùng.
Có lẽ sinh lực cạn kiệt tại đây thôi.
Có chút tiếc nuối.
Cô vẫn không có can đảm nói rằng cô thích chú ấy, Chúc Dung Ly tưởng rằng năm năm hôn nhân với Đàm Chính Uy sẽ khiến cô chôn lấp được tình cảm này đi.
Cô cũng đã chấp nhận, năm mười tám tuổi liên hôn với hắn, che giấu đi tình cảm lấp lửng này, tám mươi hai năm còn lại sẽ mờ nhạt mà sống một cuộc sống vô vị, yên bình trải qua từng ngày từng tháng là đủ rồi.
Nhưng có lẽ, cái chết đến nhanh hơn cô nghĩ.
Nếu cho Chúc Dung Ly được lựa chọn một lần nữa, thì năm mười tám tuổi đó, cô sẽ mặc kệ định kiến mà thẳng thắn nói rằng.
Cô chỉ muốn gả cho Đàm Kiến Văn.
…
Lúc này, Đàm Chính Uy vẫn vì lời hứa với Chúc Tự Đan mà chở cô ta đi chọn váy cưới.
Chúc Tự Đan thử hết chiếc này, đến chiếc khác, vô cùng lộng lẫy trước mắt Đàm Chính Uy nhưng tâm trạng của hắn thì lại chẳng có ở nơi này, khiến cô ta bực bội.
Chúc Tự Đan bước xuống bậc, chạy tới ôm lấy tay cánh hắn, nũng nịu nói bên tai.
“Anh Chính Uy… Chú Đàm đã biết chuyện anh muốn cưới em chưa? Chú Đàm cho phép hả?”
Đàm Chính Uy ảo não nhìn Chúc Tự Đan, hắn chọn làm theo cách này là vì muốn khiến Chúc Dung Ly phải hối hận vì dám ly hôn với hắn.
Chứ thật sự… Cha nuôi của hắn, Đàm Kiến Văn vẫn chưa hay biết chuyện gì.
Đàm Chính Uy thầm than thở trong bụng, nhưng vẫn mỉm cười trấn an cô ta: “Em yên tâm, cha anh sẽ đồng ý thôi, dù gì em cũng là cháu gái của nhà họ Chúc mà, lại còn là sinh đôi khác trứng với Chúc Dung Ly, sẽ không sao đâu.”
Nào ngờ vừa dứt lời, tiệm váy cưới bỗng dưng có ai đó xông vào, lao đến túm lấy cổ áo của Đàm Chính Uy.
“Chính Uy! Vợ cũ của mày nhập viện rồi! Cái thai cũng bị sảy mất rồi! Mày còn ở đây mà lựa váy cưới với em vợ hay sao?!”
Hắn cau có hất tay bạn mình ra.
“Thai của thằng bác sĩ kia, sảy rồi thì càng tốt, tao còn mừng chết mẹ ra thì mày hoảng loạn cái gì?!”
Ai ngờ vừa dứt lời, liền bị một cú đấm giáng thẳng vào bên má, kèm theo đó tiếng gầm lên ở bên tai.
“Thằng chó này! Cái thai chỉ mới ba tháng mà thôi! Ba tháng trước cô ấy vẫn còn là vợ mày, cô ấy vì ung thư não cho nên mới đơn phương ly hôn!”
“Đàm Chính Uy! Con của mày chết rồi! Vợ của mày…”
“Cũng sắp chết đến nơi rồi!”
"Còn nữa! Mày đã nghe tin gì chưa? Tổng tư lệnh về nước rồi! Cha nuôi của mày biết hết tin tức mà mày che giấu rồi!"
Bên tai như vừa nghe phải tiếng sấm, hai mắt của hắn phút chốc đã dại ra, còn người phụ nữ kế bên thì huyết sắc trắng bệch, đôi tay cô ta run đến không tưởng.
Cậu ta… Vừa mới nói cái gì?