Chương 11: Mất trí nhớ

“Áp giải!”

“Các… Các người vì sao lại bắt tôi?! Tôi… Tôi không phải tội phạm! Tôi không có làm gì cả! Tôi không hề phạm tội! Bỏ ra! Bỏ tôi ra!!”

Chúc Dung Ly ngay sau đó liền được chuyển viện, đưa thẳng đến bệnh viện quân y. Dưới đôi cánh của Đàm Kiến Văn, cô được chữa trị bằng điều kiện y tế tốt nhất, bằng những bác sĩ tài giỏi và dày dặn kinh nghiệm nhất.

Tình trạng của cô hiện tại đã quá nặng, ai nấy trong số bác sĩ đều hiểu rằng để cứu sống được Chúc Dung Ly, tỷ lệ phần trăm còn chẳng thể nào lớn hơn được số không cả.

Nói cách khác, đó là chuyện không thể xảy ra, bọn họ cố gắng hết sức thì cũng chỉ có thể kéo dài nhịp thở của cô qua từng giờ từng phút.

Sau khi hoàn thành ca đại phẫu, bác sĩ chính cũng là bạn đồng hành với Đàm Kiến Văn suốt những năm tháng thanh xuân, anh ta chỉ biết lắc đầu mà nói.

“Ung thư chỉ vài tháng mà đã di căn quá rộng rồi, bây giờ còn sống được một ngày thì đã là kỳ tích một ngày, khối u quá lớn, không thể cắt bỏ hoàn toàn, thân thể cũng suy nhược cực điểm.”

“Tôi nghĩ có lẽ cô bé cũng không còn niềm tin để sống nữa, cho nên mới buông xuôi hoàn toàn như vậy, cậu cũng biết đó, ung thư chữa được hay không còn phải phụ thuộc vào ý chí của người bệnh.”

Ánh mắt của Đàm Kiến Văn phiền muộn nhìn về xa xăm, hắn không khỏi thở dài một tiếng.

Tất nhiên là hắn biết điều đó, mạng sống của Chúc Dung Ly, hắn không thể nào can thiệp vào được.

Dù cho hắn có được quyền lực mạnh mẽ đến đâu thì vẫn phải cúi đầu trước thần chết, Đàm Kiến Văn không thể cứu sống được cô cũng là lẽ đương nhiên.

Chỉ là, hắn thật sự không muốn nhìn cô bé đã luôn bám theo chân của hắn trong suốt thời niên thiếu lại ra đi một cách đầy oan ức và đau thương như vậy.

Mặc dù, Đàm Kiến Văn không tự tay nuôi nấng cô, nhưng hắn cũng là người suốt mười mấy năm qua nhìn thấy Chúc Dung Ly lớn lên.

Cho nên khi phải chứng kiến hình ảnh cô ốm yếu gầy gò như thế này, hắn thật sự đau lòng biết bao.

Năm năm cô gả cho con trai nuôi của hắn, cũng là năm năm Đàm Kiến Văn không hề nghe cô than vãn hay tâm sự một lời nào. Mặc dù trước kia Chúc Dung Ly rất thích bám theo hắn, lẽo đẽo đi sau lưng hắn.

Sau khi kết hôn cô im lặng hoàn toàn, Đàm Kiến Văn cũng nhiều lần nhắn tin hỏi han tình cảm của hai đứa, nhưng có lẽ Chúc Dung Ly đã khách sáo với hắn rất nhiều.

Thế nên Đàm Kiến Văn cũng không muốn làm phiền đến cô, cho rằng Chúc Dung Ly đã lớn rồi, hắn không cần phải bận tâm nhiều đến vậy. Sau này nếu có khó khăn thì chỉ cần cô chịu mở miệng nói với hắn một câu, Đàm Kiến Văn nhất định sẽ làm chủ cho cô, đứng ra mà bảo vệ cô.

Thế nhưng, lời cầu cứu đầu tiên sau năm năm im lặng, cũng có thể sẽ là lời cuối cùng mà hắn nhận được từ Chúc Dung Ly.

Đàm Kiến Văn siết chặt lấy bàn tay gầy yếu của cô gái, nét ưu phiền thoáng chốc đã lộ rõ trong đôi mắt của người đàn ông.

Nếu như năm đó hắn không đồng ý để cô gả cho Đàm Chính Uy, thì có lẽ cuộc đời của Chúc Dung Ly bây giờ đã khác.

Nhưng cuộc đời này, làm gì có “nếu như”?

Những ngày sau đó, Chúc Dung Ly vẫn trong trạng thái nằm im bất động, hai mắt cô nhắm nghiền. Dù bây giờ không cần phải dựa vào máy thở thể hô hấp nữa, nhưng nhịp thở của cô vẫn rất yếu.

Yếu ớt đến mức Đàm Kiến Văn lo sợ rằng cô gái nhỏ này sẽ rời đi bất cứ lúc nào.

Hắn thường xuyên tới lui phòng bệnh của cô, ngay lúc này người thân nhất bên cạnh Chúc Dung Ly chỉ còn mỗi một mình hắn. Đàm Kiến Văn sợ rằng, nếu có kỳ tích cô bé vô tình thức dậy lại không còn ai ở kế bên thì sẽ vuột mất đi một nghị lực sống.

Bởi vì thế mà Đàm Kiến Văn gần như đã chuyển cả bàn làm việc của mình đến phòng bệnh của Chúc Dung Ly, vừa chăm sóc cô vừa theo dõi tình hình tin tức của những ngày qua.

Chúc Tự Đan đã có đầy đủ chứng cứ phạm tội, thế nên sẽ không tránh được án hình sự. Thế nhưng bởi vì cô ta đang có thai nên sẽ tại ngoại có sự giám sát của cảnh sát, đợi khi sinh được đứa bé thì sẽ thi hành án sau.

Thế nhưng, cô ta được đưa về cho Đàm Chính Uy chăm lo, vì dù sao cái thai cũng là con của hắn. Ai ngờ khi Đàm Chính Uy nhìn đến “nhân tố” gây ra sự chia cách của hắn và Chúc Dung Ly, khiến Đàm Chính Uy trong phút chốc đã mất kiểm soát mà đánh cô ta đến hư mất cái thai.

Cả hai ngay sau hôm đó cũng chẳng ai trốn được án tù, mặc dù luật sư đã bào chữa cho Chúc Tự Đan rất nhiều, thế nhưng hành vi phạm tội của cô ta quá mức tàn nhẫn.

Là đã ấp ủ nhiều năm, lén trộn thuốc độc vào thực phẩm chức năng của Chúc Dung Ly khiến khối u dần dần hình thành ở đại não.

Bên cạnh đó, còn chủ mưu cho người thực hiện hành vi hiếp dâm nhưng không thành, là nguyên nhân dẫn đến hư thai trong bụng.

Thế nên, khi bị tòa tuyên án tử, Chúc Tự Đan ngay trong giây kế tiếp đã kinh hoảng đến mức ngất liệm đi.

Thậm chí cả nhà họ Chúc vì không biết con gái thứ hai của mình đã làm ra những tội ác tày trời như vậy, cũng đã có đầy đủ chứng cứ ngoại phạm thế nên mới thoát được án tù.

Chỉ là Thái Bối Kha, mẹ của hai cô gái đã khóc đến mù lòa đôi mắt khi phải chứng kiến cả hai đứa con mà mình sinh ra đều phải chết đi.

Một người chết vì bệnh tật, còn một kẻ lại chết vì phạm tội.

Là bọn họ đã dung túng cho Chúc Tự Đan quá nhiều, bọn họ chỉ nghĩ rằng con của mình đơn thuần là ganh tỵ với chị gái. Là sinh đôi khác trứng cho nên ngoại hình cả hai cũng không giống nhau.

Chúc Dung Ly lại được trời thương mà ban cho gương mặt xinh đẹp. Lại được ông cụ Chúc thiên vị, cho nên Chúc Doãn Minh và Thái Bối Kha mới dành tình yêu cho Chúc Tự Đan nhiều hơn.

Không nghĩ lại khiến mọi chuyện đi đến nước này.

Chúc Doãn Minh không khỏi thất thần, đau lòng, thương xót mà phát tâm bệnh, còn Thái Bối Kha thì khóc lóc cả ngày lẫn đêm, khóc đến khi mệt mỏi, mù lòa.

Sự đáng sợ không phải là “cái chết”, mà đáng sợ chính là biết trước người thương yêu sẽ đối mặt với cái chết nhưng chẳng thể làm được gì.

Người ghé qua phòng bệnh của Chúc Dung Ly không nhiều, ngoài Đàm Kiến Văn thì chỉ là những bác sĩ luôn túc trực cả ngày lẫn đêm, còn có cả anh em Dịch Chiêu sau khi hay tin cũng lặn lội đến thăm.

Đàm Kiến Văn thành tâm muốn cảm ơn, cũng dựa vào thực lực của anh mà ngỏ lời mời Dịch Chiêu vào làm ở bệnh viện Quân Y, còn em gái của anh cũng được hắn chuyển đến trường Đại Học danh giá hàng đầu Đế Đô.

Mọi thứ đều đã đầu vào đấy cả rồi, chỉ có điều…

Cô gái nhỏ kia vẫn luôn nằm im như vậy, tính đến nay cũng đã hơn ba tuần. Bạn của hắn là bác sĩ chính đảm nhiệm việc chữa trị cho Chúc Dung Ly cũng đã ngỏ lời muốn hắn dùng cách thức êm đềm nhất mà kết thúc sự sống cho cô.

Thế nhưng Đàm Kiến Văn không thể , hắn là người đã nhìn cô lớn lên, làm sao hắn đủ can đảm để quyết định được điều đó?

Còn Chúc Doãn Minh và Thái Bối Kha những ngày qua cứ liên tục tìm đến làm phiền, khóc lóc nài nỉ hắn để bọn họ nhìn mặt Chúc Dung Ly lần cuối.

Nhưng huyết thống cũng chính tay bọn họ chấm dứt, Đàm Kiến Văn chắc chắn rằng A Ly của hắn cũng không muốn phải nhìn thấy gương mặt của bọn họ nữa.

Thế nên, đến lần nào, hắn đánh đuổi lần nấy.

Đàm Kiến Văn cũng nghe nói, Chính Uy ở trong tù cũng đã phát điên lên rồi, sau khi bị cha nuôi của mình khước từ, hắn ta cũng không còn mang họ “Đàm” nữa.

Vỏn vẹn một tháng Chúc Dung Ly sống như một “người thực vật” ở trên giường bệnh.

Dịch Yến La và Dịch Chiêu cứ rảnh rỗi sẽ ghé thăm cô, Đàm Kiến Văn cũng không ngăn cản, ít nhất trên đời này chỉ có hai người bọn họ thực sự đối xử tốt với Chúc Dung Ly.

Sau khi hai anh em Dịch Chiêu ra về, Đàm Kiến Văn mới rời khỏi phòng để y tá tiến vào dọn dẹp phòng ốc, tiện thể thay đổi dịch dinh dưỡng và tẩy rửa cơ thể cho Chúc Dung Ly, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, y tá mới ra thông báo lại cho hắn một câu rồi rời đi.

Đàm Kiến Văn không vào phòng vội, hắn châm một điếu thuốc, lặng lẽ hút ở ngoài ban công bệnh viện. Trong đầu miên man suy nghĩ cùng những phiền muộn không giấu được sau ánh mắt.

Hút hết điếu thuốc, Đàm Kiến Văn mới dùng xịt khử mùi, xịt một vòng khắp thân người rồi mới quay trở về phòng bệnh của Chúc Dung Ly.

Nhưng không ngờ, hắn lại bắt gặp một chuyện không thể tin được.

Khi cánh cửa vừa mở ra, trước mắt Đàm Kiến Văn là hình ảnh cô gái nhỏ đang chống người gượng dậy, khiến hắn không khỏi ngỡ ngàng, đến mức bản thân còn tưởng chừng như đang gặp phải mộng cảnh.

Chúc Dung Ly nghiêng đầu nhìn đến hắn, Đàm Kiến Văn cũng không khỏi xúc động, mấp máy đôi môi cất lên cái tên quen thuộc.

“A Ly? Con, tỉnh rồi sao?”

Nhưng không ngờ, cô lại gọi hắn là…

“Chồng ơi…”

Nhận xét về Mất trí nhớ