Dù hiện tại đã ngồi trên lớp nhưng trong đầu Châu Hải Nhan vẫn không thể quên được tình cảnh lúc còn ở trong xe của Trình Dực. Cảm giác ấm nóng từ đầu lưỡi của hắn vẫn luôn ám ảnh cô không ngừng. Nếu là cô của ba năm trước, nếu được hắn hôn như vậy Châu Hải Nhan nhất định sẽ rất vui.
Nhưng bây giờ thì không còn nữa, cô sợ hãi Trình Dực còn không hết, muốn trốn tránh hắn còn không hết, thì làm sao có tâm trí để mà tận hưởng nụ hôn đó.
Châu Hải Nhan phải làm sao thì hắn mới chấp nhận buông tha cho cô bây giờ? Một câu hỏi vẫn luôn canh cánh trong lòng cô mà mãi vẫn không tìm được câu trả lời.
Châu Hải Nhan len lén thở dài một tiếng, tiết học hôm nay giảng viên đã giảng những gì cô cũng chẳng còn tâm trạng để mà nghe nữa. Không lâu sau đó, tiếng chuông báo hết tiết cuối cùng cũng vang lên, Châu Hải Nhan thu dọn lại đồ đạc cất vào túi xách, chuẩn bị rời trường đến hội quán làm việc.
Nào ngờ tới lúc vừa đứng dậy, không biết từ đâu lại xuất hiện ba nữ sinh khác bước đến, một trong ba người bọn họ đứng ra hỏi.
“Bạn học Đường, tối nay là sinh hoạt khoa, cậu cũng đi nhé?”
Châu Hải Nhan lúc này mới nhận ra trong phần tin nhắn của nhóm có thông báo rằng hôm nay khoa điều dưỡng có đại tiệc, cô vậy mà lại quên mất.
Nhưng lúc này cô lại không thể đi được, cũng không phải là Châu Hải Nhan không muốn đi, mà là mỗi lúc nghĩ đến việc gửi tiền về quê, cô lại phải cất thú vui của tuổi trẻ qua một bên. Châu Hải Nhan đành phải viện đại một cái lý do để từ chối cuộc vui đó.
“Mình xin lỗi… tối nay mình phải làm thêm…”
“Thôi nào, ai mà chẳng làm thêm chứ? Lâu lâu mới có một ngày, cậu chỉ xin quản lý nghỉ một hôm, quản lý cũng không làm khó đâu.” Cô bạn đó xua tay đáp lại lời cô, nghĩ thì cũng đúng vì chỉ cần cô chịu mở lời, Kỳ Vũ sẽ lập tức cho cô nghỉ phép một ngày.
À không, vài ngày cũng được.
Thế nhưng, lương tâm của Châu Hải Nhan lại không cho phép.
“Mình thật sự không thể… ở quán bây giờ đang thiếu người…” Không để Châu Hải Nhan nói hết, một bạn nữ khác đã cắt ngang lời của cô, giọng nói thể hiện rõ thái độ ra mặt.
“Được rồi Tiểu Đào, cậu đừng chèo kéo nữa, người ta tham công tiếc việc, hoa khôi của trường mà lại, có khi phải nhờ nam sinh điển trai nào đó đến thỉnh đi thì may ra mới nhận!”
“Mình không…” Có.
Chữ “có” còn chưa thốt ra thành lời, ba người bọn họ đã kéo nhau rời đi, nghĩ lại thì đây là lần thứ ba cô đã từ chối lời mời của mọi người rồi. Chẳng trách vì sao dần dần bạn bè thời Đại Học của Châu Hải Nhan chẳng có ai, nhưng mà cũng không ảnh hưởng gì mấy, chẳng phải ba năm cấp ba cuộc sống cô cũng đã như vậy hay sao? Cũng đâu có gì lạ lẫm quá mức.
Châu Hải Nhan tự trấn an tinh thần mình của như vậy, rồi mang túi xách tự bắt xe đi đến hội quán làm việc.
…
Mọi chuyện vẫn diễn ra như thường lệ cho tới khi gần đến giờ tan tầm thì Tú Linh hớt hải chạy xuống tầng của cô, trên tay cô nàng còn cầm theo chiếc điện thoại, giọng nói khẩn cấp vô cùng.
“Hải Nhan! Hải Nhan!”
“Có chuyện gì vậy chị?” Thấy chị ta gấp gáp như vậy, hơn nữa vẻ mặt cũng tràn đầy lo lắng khiến cho Châu Hải Nhan cũng bị khẩn trương lây.
“Người trên ảnh này… có phải là em không vậy? Bóng lưng nhìn giống em quá… chắc là nhầm người thôi phải không Hải Nhan?” Tú Linh đưa điện thoại đến cho Châu Hải Nhan, mặc dù cô chưa đọc nội dung trên đó nhưng tầm mắt của cô lại va vào bức ảnh được kèm theo.
Lập tức vì tấm ảnh đó mà tay chân của cô cứng đờ, thậm chí còn tự mình run rẩy đến mức ngay cả điện thoại trên tay cũng cầm không vững. Tú Linh đứng bên cạnh đang nói cái gì, Châu Hải Nhan cũng chẳng còn nghe thấy được nữa, ánh mắt của cô chỉ biết dán chặt vào màn hình, ngón tay run rẩy lướt xuống những bức hình tiếp theo.
Những bức ảnh này… làm thế nào lại bị lộ ra bên ngoài thế này?
Bức ảnh đầu tiên giống như bị chụp từ rất xa, trong khung hình là một nữ sinh cấp ba đang cúi người ngồi vào chiếc xe hơi đắt tiền. Châu Hải Nhan biết khung cảnh này, vì người trong ảnh chính là cô của năm đó.
Những bức ảnh tiếp theo cũng đều là một cảnh tượng giống như vậy, chỉ khác mỗi địa điểm đậu xe mà thôi, nhưng càng về những tấm ảnh gần cuối, gương mặt của cô lại càng được chụp rõ hơn, mặc dù vẫn có chút mờ nhưng nếu người quen nhìn kỹ liền nhận ra chính là Châu Hải Nhan.
Danh tính vốn dĩ sẽ rất khó đoán, nếu như bài viết không phải là được đăng trên chính confession của trường Đại Học mà cô đang theo học…
Cùng với một dòng caption: “Ai đây nhỉ? Hình như tôi nghe đồn là hoa khôi của Đại Học chúng ta đó!”
Thấy Châu Hải Nhan đứng hình mất một lúc như vậy, Tú Linh cũng nhận ra có gì đó không ổn, cô nàng nắm lấy bả vai của Châu Hải Nhan mà lay thật mạnh.
“Hải Nhan! Em…”
“Em không sao…” Châu Hải Nhan chật vật nặn ra một nụ cười méo mó, ngón tay cô miết nhẹ lên màn hình điện thoại, cố gắng giữ vững bình tĩnh để đáp lại: “Chỉ là giống dáng người mà thôi…”
Tú Linh vậy mà cũng không nghĩ nhiều, cô nàng nhận lại điện thoại, tươi cười vỗ vai Châu Hải Nhan: “Chắc là vậy thật, thật là làm người ta hiểu nhầm mà, em cũng sợ lắm phải không? Hôm nay về sớm đi.”
“Vâng.”
Sau khi đáp lại lời của Tú Linh, cô nhanh chóng thu gom đồ đạc rồi vội vàng bước ra khỏi hội quán. Suốt khoảng đường về nhà, cả cơ thể của Châu Hải Nhan cứ không ngừng run lên, sống lưng của cô trở nên lạnh ngắt, mồ hôi lạnh túa đầy ra lòng bàn tay và ngay cả trên trán cũng vương lại không ít.
Sau khi về đến nhà rồi, Châu Hải Nhan liền vứt túi xách qua một bên, cũng chẳng buồn thay đồ tắm rửa mà đã leo thẳng lên giường, rúc vào sâu trong góc tường rồi ngồi ôm mặt bó gối.
Là ai đã làm ra chuyện đó? Nghĩ đến đây, trong đầu cô liền tự động nảy lên một cái tên “Trình Dực”. Những bức ảnh đó chắc chắn là bị chụp lén, hơn nữa cũng đã gần ba năm rồi, mọi thứ vốn dĩ vẫn đang suôn sẻ cơ mà? Vậy thì tại sao lại xảy ra tình huống này…
Châu Hải Nhan thật sự không thể hiểu được, cô vốn dĩ đã cho rằng khoảng thời gian ở bên cạnh hắn đã sớm trôi vào dĩ vãng. Từ sau khi gặp lại Trình Dực lần nữa, cuộc sống vốn dĩ đã đầy rẫy những khó khăn của cô bây giờ lại càng thêm khốn khổ.
Chắc chắn là hắn đã làm, chỉ có thể là hắn chứ không phải ai khác. Bởi vì Trình Dực vốn dĩ là người thận trọng, trừ khi hắn cho phép hoặc không thì nhất định sẽ không có bất kỳ bức ảnh nào liên quan đến hắn bị lộ ra.
Hơn nữa toàn bộ biển số xe trong ảnh đều bị che mờ, điều này càng khiến Châu Hải Nhan khẳng định rằng bài viết chắc chắn là do Trình Dực đứng sau.
Cô không thể hiểu nổi, hắn làm tới mức đó chỉ vì để ép buộc cô quay lại thôi sao?