Chương 6: Cô phải cầu cứu người đó

“Ông nói như vậy là có ý gì?!”

“Con bé đã thân tàn ma dại như vậy rồi?! Còn muốn đuổi con bé đi! Lương tâm của các người đặt ở đâu?!”

Đến cả Chúc Dung Ly cũng ngỡ ngàng không kém, cô trân mắt nhìn vị trưởng khoa trước mặt, nhưng vì biết nguồn cơn của những vụ việc lùm xùm hai hôm nay là đến từ mình, nên đành mím môi chậm chạp kéo tay áo của Dịch Chiêu.

“Anh… Không sao đâu, cũng vì em mà ra.” Cô khẽ cười, lại hướng mắt đến vị trưởng khoa kia, ho nhẹ một tiếng: “Cháu sẽ chuyển viện trong hôm nay ạ, số tiền viện phí còn lại, bác cho cháu đóng nốt nhé.”

Vị bác sĩ kia im lặng nhìn cô một lúc, sau đó vài giây mới nặng lòng thở dài một hơi: “Thôi khỏi đi, cô để dành số tiền đó mà sống cho mình đi, tôi cũng đã liên hệ với những bệnh viện khác nói đỡ giúp cô vài lời rồi.”

Còn bệnh viện nào dám nhận chữa trị hay không thì đó là chuyện của bọn họ, nhưng ông nghĩ rằng người họ Đàm kia chắc chắn sẽ không để yên đâu.

Cũng chẳng biết tin đồn đó là thật hay giả, nhưng áp bức một sinh mạng sắp phải gần đất xa trời như vậy thì quả thật là quá đáng.

Chúc Dung Ly nặng nhọc nói lời cảm ơn với ông, sau đó không nhanh không chậm mà vịn giường đứng dậy.

Giây kế đến, bên tai lại nghe thấy giọng nói của vị trưởng khoa kia một lần nữa vang lên.

“Dịch Chiêu, cậu cũng thu dọn rồi bàn giao công việc đi, đúng ngày, viện trưởng sẽ thanh toán lương cho cậu.”

Dường như Dịch Chiêu cũng đã đoán trước được sự việc này sẽ xảy ra, cho nên chỉ đanh mặt nhìn mà không có phản ứng gì gay gắt.

Trái lại, Chúc Dung Ly dường như không dám tin vào tai mình, cô ngẩng đầu, hai mắt mở lớn hướng đến người đàn ông trung niên trước mặt.

“Trưởng khoa, chỉ một mình cháu là được rồi, vì sao anh ấy lại phải…”

Vị trưởng khoa kia cũng chẳng để Chúc Dung Ly nói hết câu đã chen vào.

“Tin đồn của hai người đã in đầy trên mặt báo rồi, bệnh viện suốt hai ngày nay đều bị phản ánh rất nhiều! Các bác sĩ khác của chúng tôi đều bị cộng đồng mạng đả kích và làm phiền! Cô Chúc, chúng tôi không biết tin đồn đó thực hư ra sao, cậu Dịch Chiêu cũng nhiều lần thanh minh nhưng đều bị ai đó phá hoại! Nhưng mong cô thông cảm cho bệnh viện chúng tôi, chúng tôi cũng vì kiếm sống mà thôi.”

“...”

Chúc Dung Ly khẽ mím môi, cô dường như muốn nói điều gì đó nhưng lại bị Dịch Chiêu ngăn cản, anh chỉ đáp ngắn gọn ba chữ: “Tôi hiểu rồi.”

Sau đó liền đứng dậy giúp cô thu gom đồ đạc, đoạn lại nghiêng đầu nói với vị trưởng khoa: “Trong tuần này tôi sẽ bàn giao lại toàn bộ công việc.”

Vị bác sĩ trung niên đó mặc dù cảm thấy vô cùng áy náy nhưng lại chẳng thể làm gì khác, ông thở dài nhìn Dịch Chiêu loay hoay thu gom đồ đạc rồi đưa Chúc Dung Ly đi.

Ra đến cổng ngoài, vì không khí lạnh lại thêm trời đất phủ kín một màng tuyết trắng xóa khiến cho thể trạng của cô càng thêm yếu đi.

Chúc Dung Ly không ngừng ho khan, ho đến mức mặt mũi tái nhợt và trắng bệch. Dù Dịch Chiêu có giúp cô choàng thêm hai ba lớp áo, thậm chí là quấn cả một lớp khăn choàng dày cộm thì cơ thể gầy gò vẫn không ngừng run lên.

Anh đã phải ngụy trang kín đáo lắm mới có thể qua mắt được đám người đang đứng giăng ngang trước cổng bệnh viện. Miệng bọn họ vẫn không ngừng chửi rủa, những câu từ không mấy dễ nghe, thậm chí có nhiều kẻ còn tức giận muốn động tay động chân.

Thật sự không thể tượng tượng ra tình cảnh nếu bọn họ mà biết Chúc Dung Ly đang ở trước mặt thì cô sẽ bị đả kích đến cỡ nào.

Chỉ khi Dịch Chiêu đưa cô đến được xe riêng thì mới có thể tạm thời tránh nạn, anh thắt dây an toàn giúp Chúc Dung Ly, trước đó còn chuẩn bị một túi nước chườm ấm nhét vào lồng ngực của cô.

“Em giữ chặt lấy nó, đừng để thân nhiệt hạ xuống quá nhanh, chúng ta đi tìm bệnh viện khác.”

Chúc Dung Ly thật sự không biết phải nói như thế nào, đôi mắt phiền muộn phủ đầy hơi nước, giọng nói cũng phá lệ nghẹn ngào: “Em chẳng sống qua được ba tháng nữa, anh cứ bỏ mặc em đi là được rồi… Hà cớ gì phải như thế này…”

Thế nhưng Dịch Chiêu lại chẳng trả lời, anh im lặng lái xe rời đi, mặc dù biết mọi chuyện tiêu cực tìm đến đều là vì Chúc Dung Ly, nhưng lương tâm nghề nghiệp của anh không cho phép anh bỏ mặc một người bệnh đang muốn cố gắng bám lấy sự sống như vậy.

Hơn nữa, bây giờ bọn họ đều đã chung một thuyền, anh còn có thể cưu mang cô thêm được bao lâu nữa thì Dịch Chiêu cũng chỉ biết cố gắng đến đó mà thôi.

Dịch Chiêu đã đưa cô đi từ bệnh viện này đến bệnh viện khác nhưng bọn họ đều từ chối nhận bệnh án, thậm chí còn vì tin đồn thất thiệt đó mà lăng mạ hai người là một đôi cẩu nam cẩu nữ.

Hết cách, Dịch Chiêu đành phải đưa cô về nhà, Chúc Dung Ly vốn dĩ không muốn ở lại, nhưng nghe anh bảo “Trong nhà vẫn có một cô em gái đang đi học, không phải là ở riêng với anh, nên em đừng lo”.

Như thế Chúc Dung Ly mới dám xin phép được tá túc lại.

Cũng vì không có ý tế điều trị, thế nên bệnh tình của cô càng lúc càng nặng đi, em gái của Dịch Chiêu là Dịch Yến La vẫn thay anh mình chăm sóc cho Chúc Dung Ly mà không khỏi xót xa.

Cô không muốn uống thuốc, toàn bộ số tiền còn lại đều đưa cho Dịch Chiêu, dù anh có không nhận thì cô vẫn kiên quyết dúi vào tay anh mà nói rằng là tiền sinh hoạt và tiền nhà.

Dịch Chiêu vẫn luôn đi sớm về trễ, anh nói dối là đã tìm được bệnh viện nhưng lại âm thầm làm những việc tay chân.

Phải đến một tuần sau, Dịch Yến La vô tình thấy anh trong công trường, cô bé mới ngỡ ngàng mà chạy về khóc với Chúc Dung Ly.

Cô mới không khỏi bàng hoàng, định đợi Dịch Chiêu về nhà, sẽ làm mọi cách để giúp anh gột rửa vết ô uế kia.

Nhưng không ngờ buổi chiều cùng ngày hôm đó, không hiểu vì sao dư luận lại tìm ra được công trường và địa chỉ nhà của Dịch Chiêu.

Anh bị đánh đến mặt mũi bầm dập vết thương, ngoài cửa vẫn luôn vang dội những tiếng đập ầm ĩ cùng những tiếng mắng chửi không ngớt.

Đến lúc này, Chúc Dung Ly hết cách thật rồi… Chỉ còn một nước cuối cùng nữa thôi, cô phải cầu cứu người đó.

Cô run run cầm lấy điện thoại, bỏ qua hàng loạt thông báo và tin nhắn rác làm phiền, tìm đến số di động mà cô rất ít khi liên lạc tới.

Chúc Dung Ly đinh ninh có lẽ người đó đã đọc được tin tức rồi, thậm chí ngay lúc này chú ấy sẽ đánh giá cô là một đứa không ra gì cũng nên.

Nhưng kẻ trị được Đàm Chính Uy thì chỉ có người đàn ông đó mà thôi.

Chúc Dung Ly vừa nghẹn ngào, tay vừa run rẩy gõ lên một dòng tin nhắn.

[Đàm nhị gia… Giúp con với… Xin người làm ơn giúp con một lần này thôi…]

Nhận xét về Cô phải cầu cứu người đó