Chương 5: “Ông nói như vậy là có ý gì?!”

Chuyện… Chuyện gì đang diễn ra thế này?

Chúc Dung Ly run tay đến mức không giữ vững được chiếc điện thoại, hàng loạt bình luận mỗi giây mỗi phút trôi qua cứ nhảy lên không ngừng.

Bài báo càng lúc càng bùng nổ trên mạng xã hội, bình luận chử/i bớ/i lă/ng m/ạ ngày càng nhiều, tà/n nh/ẫn á/c ý đến mức khiến đầu óc của cô túng quẫn, rối tung đến mức run rẩy không biết phải làm gì.

Ngay lúc đó, cánh cửa phòng bỗng dưng bị kéo mạnh ra, tiếng động vang lên rất lớn khiến Chúc Dung Ly giật mình, điện thoại trên tay cũng rơi xuống giường.

Cô thẫn thờ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy được gương mặt hoảng hốt đến mức bàng hoàng của Dịch Chiêu.

“Dung Ly!” Anh vội vàng lao đến, ấ/n đầu cô nằm xuống giường, rút vội mấy tờ khăn giấy cầm lại dòng chất lỏng màu đỏ đang chảy ướt đẫm cả một mảng áo đồng phục của bệnh nhân.

Kế đến, Dịch Chiêu nhanh tay c/ướp lấy điện thoại của cô, muốn tịch thu nó.

“Em đừng có xem tin tức nữa! Tạm thời khoảng thời gian này, em tốt nhất là đừng nên động vào điện thoại! Anh sẽ tìm ra kẻ đứng sau việc này, em đừng hoảng, đừng hoảng…”

“Em biết là ai đứng phía sau rồi…” Chúc Dung Ly khẽ nuố/t khan, cô trân mắt nhìn Dịch Chiêu, giọng nói nghẹn ngào lại khản đặc đến khó nghe: “Anh ta không muốn buông tha cho em… Không muốn…”

Mấy ngày trước vẫn luôn có những số máy lạ liên tục gửi tin nhắn đến đ/e d/ọa cô, ép buộc Chúc Dung Ly phải quay trở về.

Cô tất nhiên biết đó là ai, thế nên cũng chẳng buồn để tâm tới.

Chỉ là không ngờ hắn lại làm đến mức này, Đàm Chính Uy thật sự muốn ép cô tới ch/ết mới vừa lòng hay sao?

Chúc Dung Ly rốt cuộc cũng chỉ muốn tận hưởng những ngày tháng cuối cùng được sống mà thôi, cô cũng không còn tham vọng muốn giữ lấy hắn nữa rồi, cô đã chấp nhận buông tay hắn rồi.

Vì cớ gì mà Đàm Chính Uy vẫn không chịu buông tha cho cô?

Từ sau khi tin tức kia bùng phát, người người kéo đến trước bệnh viện mỗi lúc một nhiều, đều là những tiếng ch/ửi r/ủa, thậm chí là yêu cầu sa thải Dịch Chiêu đi.

Những bài viết thanh minh bằng một cách hoặc một thế lực nào đó chặn ngang, Dịch Chiêu cứ đăng lên bài nào đều sẽ bị đ/ánh s/ập bài nấy.

Tiếng ồn mỗi lúc một trầm trọng hơn, Chúc Dung Ly vốn dĩ đã s/ợ hã/i lại càng thêm s/ợ h/ãi.

Đầu cô đ/au như b/úa b/ổ, trái tim dường như cũng bị ai đó b/óp ngh/ẹt, hít vào không được mà thở ra cũng không xong, nặng nề hô hấp như một con cá mắc cạn bị rút sạch oxi mà thoi thóp vật vã trên bờ.

“Dung Ly, em bình tĩnh, bình tĩnh lại! Thở đều, thở đều!”

Cô không nghe thấy Dịch Chiêu nói gì nữa, lỗ tai đều lùng bùng cả lên. Tầm nhìn trước mặt bị nước mắt phủ kín, nhòe đến không thể thấy rõ được cảnh vật xung quanh, trong phút chốc cơn choáng váng lại ập tới lần nữa.

Chúc Dung Ly ho đến tê tâm liệt phế, ph/un ra một ngụm m/á/u tươi: “Khụ… Khụ!...”

Không còn đủ sức để chống đỡ, cô gái nhỏ ngất lịm đi trong vòng tay của Dịch Chiêu.

“Dung Ly!”

“Sao rồi? Cô ta vẫn không chịu quay về à?” Đàm Chính Uy cộc cằn ra mặt.

Hắn b/ôi nh/ọ cô như thế, thậm chí còn tung tin sẽ kết hôn với Chúc Tự Đan, mà Chúc Dung Ly vẫn không có động tĩnh gì cả sao?

Cô đáng ra phải chạy về đây mà khóc lóc năn nỉ hắn, bám theo hắn như ngày trước mới đúng.

Hắn thật sự chán ghét cái tính cách giả vờ thờ ơ của Chúc Dung Ly ngay lúc này.

Trợ lý khẽ nu/ốt kh/an một ngụm, dè dặt nói: “Đàm tổng, hình như… Cô Chúc bị bệnh thật… Tôi thấy ngài làm như thế có hơi nặng quá, dư luận đều chĩa mũi nhọn về phía cô ấy cả rồi.”

Nhưng anh ta còn chưa nói hết câu thì đã bị Đàm Chính Uy chặ/n đ/ứt lời nói: “Bệnh cái m/ẹ gì?! Dù có bệnh thì cũng đ/éo đến mức phải ch/ết!”

“Tay chân còn lành lặn mà không biết tìm đường về hay sao?”

“Cô ta còn cứng đầu một ngày, thì là một ngày sẽ sống không yên với tôi!”

“...”

Sau khi Chúc Dung Ly tỉnh lại lần nữa thì đã thấy Dịch Chiêu ngồi bên cạnh, nghe anh nói thì mới biết cô vì đột ngột tăng huyết áp nên ngất đi, trên bàn còn có thêm một hộp cháo mới mua.

“Em ăn đi, vẫn còn nóng.”

Chúc Dung Ly mím môi, ngay bây giờ cô còn chẳng có tâm trạng để ăn, gương mặt thanh tú tái nhợt, mệt mỏi đến độ chẳng nhìn ra được một tia sự sống.

“Em xin lỗi, là em làm liên lụy đến anh rồi…”

“Đừng nghĩ nhiều, cứ ăn đi.” Dịch Chiêu khẽ cười, anh lau sạch cái muỗng đưa cho cô.

Mặc dù chỉ mới gặp Chúc Dung Ly chưa đầy hai tháng, nhưng Dịch Chiêu lại xem cô gái nhỏ này giống như em gái mình mà chăm sóc.

Cô đơn độc một thân một mình, lại gầy yếu đáng thương đến mức khiến người khác nhìn thấy cũng không nỡ bỏ mặc.

Chúc Dung Ly áy náy nhận lấy muỗng nhựa, chỉ vừa cầm hộp cháo lên thì cửa phòng bệnh đã có người mở ra.

Là một vị bác sĩ trung niên khác bước vào, Dịch Chiêu nhìn thấy ông ấy liền cất lời chào.

“Trưởng khoa.”

Chúc Dung Ly nhìn ông, lễ phép gật đầu chào một cái, chỉ thấy gương mặt già nua kia bỗng dưng căng thẳng, ông khẽ thở dài, không vòng vo nữa nói thẳng một lời.

“Cô Chúc, e rằng, bệnh viện của chúng tôi không thể nhận chữa trị cho cô được nữa.”

Dịch Chiêu nghe như vậy mà không khỏi ngỡ ngàng, anh đứng phắt dậy.

“Ông nói như vậy là có ý gì?!”

Nhận xét về “Ông nói như vậy là có ý gì?!”