Chương 7: Xử lý toàn bộ tin tức đi!

[Đàm nhị gia… Giúp con với… Xin người làm ơn giúp con một lần này thôi…]

Đoạn tin nhắn ngắn gọn đó đến được tay của Đàm Kiến Văn cũng đã là hai tiếng sau.

Người đàn ông một thân đỉnh bạc, quân phục thẳng tắp vừa bước ra từ phòng họp thì cánh tay phải thân cận đã đem điện thoại đưa đến cho hắn ngay lập tức, còn có ý nhắc hắn một câu.

“Tư lệnh, ngài có tin nhắn được gửi đến từ thiếu phu nhân.”

Người đàn ông khẽ chau mày, ngờ vực hỏi lại: “A Ly?”

“Vâng ạ.”

Đàm Kiến Văn cầm lấy điện thoại, đọc được vài dòng tin nhắn ngắn ngủi kia mà tầm mắt của hắn không khỏi tối lại.

Đàm Kiến Văn cũng chẳng nhớ lần cuối cùng liên lạc với Chúc Dung Ly là năm nào, cô bé đó từ khi chấp nhận gả cho con trai nuôi của hắn thì triệt để tránh mặt hắn.

Cho dù suốt cả quá trình mà Chúc Dung Ly lớn lên, cũng có một tay của Đàm Kiến Văn nuôi nấng vài phần.

Năm năm không động không tĩnh, lần này cô lại chủ động nhắn tin cho hắn với nội dung khó hiểu như vậy, Đàm Kiến Văn trong phút chốc liền nảy lên một cỗ bất an trong tâm.

Đàm Kiến Văn tháo cúc áo đầu tiên, sau đó ngồi xuống ghế liền soạn tin gửi lại cho cô: [Làm sao vậy? Đã có chuyện gì rồi?]

Thế nhưng suốt một, hai tiếng trôi qua vẫn không thấy Chúc Dung Ly hồi âm, Đàm Kiến Văn càng thêm sốt ruột, hắn liền cho người thân cận bên cạnh mình tìm hiểu thử đã có chuyện gì xảy ra.

Sau đó còn ấn phím gọi thẳng đến số của cô, nhưng phải mất rất lâu Chúc Dung Ly mới nghe máy.

Không đợi cô lên tiếng, người đàn ông đã mở lời trước: “A Ly?”

Bỗng dưng nghe thấy giọng nói trầm ấm quen thuộc này, hai mắt cô dần nóng lên, tầm nhìn phủ quanh một mảng sương mờ, gió lạnh luồn vào sâu trong kẽ áo khiến Chúc Dung Ly không khỏi ho nhẹ.

Cổ họng cô đau đến cực điểm, giọng nói khàn đặc, vả lại cô cũng chẳng muốn nói ra.

Thế nhưng, tiếng nức nở nghẹn ngào từ đầu dây bên kia mới phản ánh với ánh tình hình của Chúc Dung Ly đã không mấy ổn định rồi.

“A Ly, vì sao lại khóc? Con nói cho ta nghe, có phải thằng nhãi kia đã bắt nạt con hay không?”

Chúc Dung Ly nuốt khan một ngụm, cố ổn định lại hô hấp mà nghẹn ngào nói ra.

“Nhị gia… Con… Con không có như vậy… Con không phải giống như những gì tin tức nói… Nhị gia tin con với… Dịch Chiêu cũng không có như vậy… Anh ấy chỉ là muốn giúp đỡ con mà thôi… Nhị gia… Người làm ơn bảo Chính Uy dừng lại đi… Hức… Con sắp không chịu nổi nữa rồi…”

“Con… Con không biết phải cầu cứu ai nữa rồi… Nhị gia… Con xin người…”

Nghe tiếng nức nở từ người ở phía bên kia đầu dây, giọng của cô khàn đến không ngờ, pha cùng với âm mũi lại càng thêm nghẹn ngào.

Đàm Kiến Văn vẫn chưa hiểu được chuyện gì, nhưng nghe tiếng khóc đến thương tâm như vậy, hắn thật sự đứng ngồi không yên.

“A Ly con bình tĩnh lại, con nói với ta trước, đã có chuyện gì xảy ra? Giọng của con sao lại khàn nặng như thế?!” Suýt chút nữa hắn còn không nhận ra được giọng nói của đứa trẻ mà hắn đã nhìn nó lớn lên.

Thế nhưng không có câu được trả lời, đầu dây bên kia đã vọng lại một tiếng “tít” dài.

“Alo? A Ly, con còn ở đó không? A Ly?!”

Đồng thời ngay lúc đó, cửa phòng đột ngột bị trợ lý thân cận của hắn vội vã đẩy ra, vẻ mặt của cậu ta cũng hốt hoảng không thôi.

“Tư lệnh! Ngài… Ngài phải đọc thử bài báo này đi!” Trợ lý đem máy tính bảng đặt lên bàn, xong còn lấy thêm một máy tính bảng khác mở tập tài liệu ra cho hắn xem: “Còn cái này nữa!”

Cái gì mà ly hôn rồi gian díu với tình mới, cái gì mà cắt đứt huyết thống với Chúc gia.

Còn… Cái gì mà liên hôn với nhị tiểu thư của Chúc gia?!

Tin tức ập đến một cách choáng ngợp, đôi mắt của Đàm Kiến Văn trong phút chốc đã đỏ ngầu vì tức giận.

“Những tin tức này ở đâu ra?! Tại sao đến bây giờ tôi mới nhìn thấy?!”

“Là… Là người ở Đàm gia đã lén lút giấu nó khỏi tai mắt của ngài, có lẽ vài tháng gần đây ngài quá bận rộn cho nên mới… Dễ dàng như vậy.”

Trợ lý nói đến đây thì có lấy ra thêm một tờ giấy khác, ngập ngừng đưa cho Đàm Kiến Văn: “Tư… Tư lệnh… Tôi nghĩ ngài cũng phải biết thêm chuyện này…”

Người đàn ông chỉ vừa liếc qua liền bị hai dòng chữ “thai nhi mười hai tuần tuổi” cùng với “ung thư não tiên lượng xấu” liền khiến hai mắt của hắn dại ra.

Đàm Kiến Văn gần như không giữ được bình tĩnh nữa rồi, hắn nghiến răng vò nát tờ bệnh án ở trên tay, ra lệnh cho trợ lý của mình.

“Xử lý toàn bộ tin tức đi! Cho người tóm cái thằng mất dạy đó lại cho tôi!”

“Còn nữa, thu dọn hành lý, ngày mai về lại Nam Kinh!”

Trợ lý nghe vậy mà không khỏi bất ngờ, cậu ta lắp bắp nhắc lại lịch trình cho hắn: “Nhưng mà tư lệnh… Một tuần nay ngài có nhiều cuộc họp lắm…”

“Thu xếp gọn gàng một chút, những gì có thể thực giải quyết tuyến được thì cứ đem về Đàm gia mà xử lý!”

“Còn nữa, cho người đi tìm A Ly ngay, xem thử con bé đang ở đâu! Tình trạng như thế nào rồi!”

“Vâng ạ…”

Đàm Kiến Văn đã cố dùng mọi cách để liên lạc với Chúc Dung Ly nhưng không được.

Một lũ ở Đàm gia ai nấy cũng đều phải run rẩy trong sợ hãi khi nghe hắn tra hỏi về tin tức của Chúc Dung Ly nhưng lại chẳng một ai hay biết.

Và có lẽ cũng chẳng có ai ngờ được rằng, cô gái nhỏ đó lại lâm vào tình cảnh vạn tử nhất sinh, thân ảnh gầy yếu nằm thoi thóp ở trên nền tuyết trắng.

Dưới thân cô còn là một vũng máu đỏ tươi, áo quần xộc xệch, cổ họng đau rát, đến cả một tiếng kêu cứu cũng chẳng thể nào cất lên.

Nhận xét về Xử lý toàn bộ tin tức đi!