Chương 3: Đi tìm Chúc Dung Ly về đây!

“Thiếu gia, A Ly không lấy một xu nào của cậu mà chấp nhận ra đi tay trắng!”

“Tòa bây giờ… Có lẽ cũng đã đồng thuận rồi! Thiếu gia, có phải… Cậu đã làm gì sai với con bé không? Không thể nào mà đang yên đang lành A Ly lại muốn ly hôn cả…”

Hai mắt của Đàm Chính Uy tối sầm lại, hắn siế/t chặt lòng bàn tay, trước khi quay lưng rời đi còn để lại cho v/ú nuôi một lời dặn dò.

“Bà trước tiên đừng đem chuyện này nói với cha nuôi của tôi.”

“Tôi sẽ tự mình xử lý.”

Dứt lời, bóng lưng cao lớn ấy khuất dần cùng với chiếc xe đen bóng vào màn tuyết dày đặc trước mặt.

Đàm Chính Uy si/ết chặt vô lăng, hai mắt của hắn vì tức giận mà đỏ ngầu.

Suốt bốn năm năm kết hôn, dù hắn có lạnh nhạt với Chúc Dung Ly, thậm chí dù hắn có é/p bu/ộc cô ở công ty không được công khai hôn nhân của bọn họ.

Cô cũng chiều lòng hắn mà làm theo, một lời oán trách khó chịu cũng không có.

Vậy hà cớ gì lần này lại vì một buổi sinh nhật không đón cùng cô mà dám đơn phương đệ đơn ly hôn với hắn?

“Ha…” Đàm Chính Uy khẽ cười nhạt một tiếng.

“Lần này lại muốn chơi trò gì đây? Lạt mềm buộc chặt à?”

Sau khi quay về căn hộ, Đàm Chính Uy kiểm tra lại một lượt thì quả thật Chúc Dung Ly đã dọn đi không ít, toàn bộ đều là những thứ cần thiết, những món đồ đôi chính tay cô mua nhưng ngay lúc này chỉ còn lại một chiếc.

Thậm chí, bức ảnh kết hôn vốn dĩ luôn đặt ở đầu giường, Chúc Dung Ly cũng tháo xuống, thẳng tay ném nó vào thùng rác.

Đàm Chính Uy khom lưng nhặt bức ảnh lên, ánh mắt của hắn dần tối đi, những đầu ngón tay tức giận siết chặt vào mặt kính, đến giây kế tiếp liền hung hăng nệ/n mạnh xuống sàn nhà.

Bức ảnh v/ỡ ra làm trăm mảnh.

Sau ngày hôm đó, tòa án cũng gửi đơn ly hôn đã phê duyệt về cho Đàm Chính Uy, thư ký mang vào đặt trên bàn hắn.

“Đàm tổng… Cô Chúc đã hai ngày rồi không đi làm rồi, có nên cho người đi tìm cô ấy không ạ?”

Đàm Chính Uy liếc mắt nhìn, lại nghĩ đến Chúc Dung Ly không biết điều như vậy, hắn hà cớ gì phải dung túng mà đi tìm cô.

Người đàn ông mới hừ lạnh một tiếng.

“Tìm làm đé/o gì? Cô ta xưa nay sống trong sung sướng, ra đi tay trắng như thế thì cùng lắm cũng chỉ năm ngày thì lại đói khát mà bò về thôi!”

“...” Nam thư ký lẳng lặng gật đầu, sau đó cầm theo tài liệu rồi rời đi.

Mặc dù Đàm Chính Uy đã mạnh miệng khẳng định như vậy, nhưng rốt cuộc thì xem đi.

Một ngày, hai ngày, rồi lại ba ngày.

Cho đến hôm nay cũng đã hơn hai tuần, nhưng Chúc Dung Ly vẫn chưa quay trở lại. Cô hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời hắn, dọn dẹp sạch sẽ tàn tích, triệt để rời khỏi cuộc sống của Đàm Chính Uy.

Đến cả một dấu vết, hắn dù có cố gắng đào bới cũng chẳng thể tìm ra.

Từ ngày không có hình bóng của cô, chuyện gì đến tay Đàm Chính Uy cũng chẳng thể suôn sẻ dù chỉ là những việc cỏn con, khiến hắn cáu gắt.

Áo quần của hắn không được ủi thẳng thớm, tất và giày của hắn cũng chẳng có người giặt cho, cà vạt tìm mãi mới thấy được chỗ để.

Đàm Chính Uy đã từng thử tìm người làm, nhưng bọn họ không vừa ý hắn, cũng chẳng tài nào hiểu được tâm lý của hắn giống như Chúc Dung Ly.

Cô rời đi đến ngày thứ mười, căn hộ mà bọn họ cùng nhau chọn vốn dĩ luôn sáng đèn ấm áp, bây giờ lại trở nên lạnh lẽo và ảm đạm đến không ngờ.

Chúc Dung Ly không có ở đây, Đàm Chính Uy cũng chẳng buồn quay về.

Căn hộ đẹp đẽ trong thoáng chốc đã biến thành một căn nhà bỏ hoang.

Nhưng cuối cùng, ngày hôm nay khi đứng trước cánh cửa phòng, Đàm Chính Uy cũng chẳng hiểu bản thân mình vì sao lại quay trở về...

Hắn mở khóa, đẩy cửa đi vào.

Trong phút chốc ảo ảnh lại hiện lên trước mắt, là bóng dáng của Chúc Dung Ly đang nở nụ cười ngọt ngào đứng ở huyền quan mà đón hắn.

Nhưng còn chưa đến vài giây đã tan biến vào hư vô, đèn trần không được bật sáng, sàn nhà cũng đã sớm đóng lại một lớp bụi mỏng, thức ăn nhanh của hắn lần cuối cùng trước khi rời khỏi đây chưa được vứt đi, vẫn còn ở đó.

Không có hơi ấm của Chúc Dung Ly, cũng chẳng có mùi hương của cô, đến cả khi hắn chạm tay vào áo quần mà cô vứt ở lại, chúng cũng đều lạnh ngắt, bốc lên mùi ẩm mốc.

Sự thật tr/ần tr/ụi nhắc nhở cho hắn một điều rằng, cô thật sự đã rời đi rồi, sẽ không quay trở về nữa.

Đàm Chính Uy vốn tưởng Chúc Dung Ly đối với hắn, cũng chỉ giống như một giọt nước ở giữa lòng đại dương mà thôi.

Sự hiện diện của cô không đáng kể, mờ nhạt mà vô vị, hắn chỉ nghĩ rằng có cô cũng được, mà không có thì cũng chẳng sao.

Thế nhưng Đàm Chính Uy cũng chẳng hiểu chính bản thân mình ngay lúc này, trái tim hắn dường như bị ai đó kh/oét mất đi một lỗ hổng.

Lấp lửng mà vô định, khiến tâm trí của hắn rối tung.

Ngày thứ mười lăm mà Chúc Dung Ly rời đi, Đàm Chính Uy cuối cùng cũng phát đi/ên rồi.

Hắn nóng giận rống lên với cấp dưới của mình, hung hăng x/é rá/ch tờ đơn ly hôn đã được phê duyệt ở trên tay.

“Tao không đồng ý ly hôn! Có ch/ết cũng không đồng ý ly hôn!”

“Đi tìm Chúc Dung Ly về đây! Cô ta đang trốn ở cái xó xỉnh nào, l/ôi đầu cho bằng được về đây!”

Nhận xét về Đi tìm Chúc Dung Ly về đây!