Chương 20: Liệu cháu có thể biết… cô bé này là ai không?

[Trình tiên sinh, em thật sự xin lỗi, em sẽ không đề cập đến vấn đề đó nữa, ngài có thể cho em thêm một cơ hội được không?]

Tin nhắn cũng đã được gửi đi, Châu Hải Nhan nhìn đồng hồ thì đã hai giờ sáng rồi, thế nên cô cũng chẳng đợi Trình Dực hồi âm nữa mà đi ngủ luôn.

Đến lúc sáng sớm tỉnh dậy, điều đầu tiên mà cô làm là mở điện thoại ra xem nhưng vẫn không thấy bất kỳ tin nhắn nào được gửi tới. Mặc dù tâm can có chút rối bời, nhưng Châu Hải Nhan đành mặc kệ nó, cô cất điện thoại vào túi rồi đi đến trường.

Nhưng quả thật là cả ngày hôm nay, dòng tin nhắn đó vẫn không được đáp lại, mà tâm trí của cô thì lại bị chính nó chi phối cho nên cả ngày chẳng làm được việc gì.

Hình như Trình Dực thật sự bỏ rơi cô rồi nhỉ?

Vốn dĩ từ trước đến giờ Châu Hải Nhan chẳng có mối quan hệ sâu sắc nào với ai, cho nên cái cảm giác bị bỏ rơi đó, cô chưa hề nếm được. Hoặc cùng lắm nó cũng sẽ giống như những lúc mà cô bị cả lớp cô lập đi thôi.

Thế mà giây phút nào trái tim lại khó chịu đến vậy…

Châu Hải Nhan phiền lòng thở dài một hơi, sau khi chuông trường vang lên, cô cũng chậm rãi đi về. Nhưng thứ hy vọng vốn tưởng đã sụp đổ rồi thì trước mặt cô lại xuất hiện người tài xế quen thuộc kia.

Châu Hải Nhan dù không thể hiện ra mặt, nhưng trái tim cô giống như được sống lại, niềm nở không thôi.

Như thường lệ anh ta đưa cô ra xe của Trình Dực, Châu Hải Nhan cũng ngoan ngoãn ngồi vào, nhưng thay vì là im lặng như mọi ngày thì hôm nay cô lại chủ động mở lời trước.

“Em…” Nhưng chỉ nói ra được một chữ, thì cô lại cứng họng không biết phải nói gì tiếp theo.

Là xin lỗi hay cảm ơn hắn bây giờ? Hay là nói cả hai nhỉ? Châu Hải Nhan chưa bao giờ cảm thấy tâm trí mình rối loạn như vậy.

Chỉ khi âm giọng trầm ổn của người đàn ông kia vang lên, Châu Hải Nhan mới đỡ căng thẳng hơn một chút: “Lại đây bóp vai cho tôi.”

“Dạ.”

Nhìn thấy cơ mặt của Trình Dực giãn ra, có vẻ đang rất thư giãn, Châu Hải Nhan mới an tâm hơn một chút. Mọi thứ hình như đã trở về bình thường rồi, lần này chắc chắn sẽ không hồ đồ như trước nữa, dù thứ tình cảm hèn mọn này có lớn dần, cô nhất định sẽ chỉ giữ nó cho riêng mình.

Nhưng rồi bình yên cũng không được bao lâu, thì bỗng dưng có một người phụ nữ trẻ tuổi lại tìm đến cô. Châu Hải Nhan không hề biết cô ta là ai, nhưng người phụ nữ đó lại biết rõ mối quan hệ của cô và Trình Dực là gì.

Mặc dù ngồi chung một chiếc bàn cafe, nhưng Châu Hải Nhan hà tất có thể cảm nhận được mình và người phụ nữ này không hề cùng chung một tầng lớp. Thần thái của chị ta thật sự so với một đứa trẻ mười bảy tuổi như cô rất khác lạ, phải nói là so với người phụ nữ đó, Châu Hải Nhan chẳng khác gì một đứa con nít.

Chị ta cũng không đe dọa gì cô, nhưng lại nói cho Châu Hải Nhan biết một chuyện.

“Em biết vì sao Trình Dực vẫn còn giữ em bên cạnh đến bây giờ không?”

“...” Đây vốn dĩ là câu hỏi mà Châu Hải Nhan vẫn luôn thắc mắc, nhưng không có lá gan nói ra.

“Là vì em rất giống một cô gái, cô bé đó nếu còn tồn tại, bây giờ chắc có lẽ đã ngang tuổi em.”

Chị ta nhìn vẻ mặt hoang mang đến ngỡ ngàng của Châu Hải Nhan mà không khỏi buồn cười, tuy nhiên cô lại biết cô gái nhỏ này đối với Trình Dực thật sự là có tình cảm.

Chị ta nói tiếp.

“Cô bé đó là người mà Trình Dực rất yêu thương, chỉ tiếc là…”

Nghe như vậy Châu Hải Nhan cũng hiểu ra rằng người con gái đó đã không còn nữa, cô cũng rất nhanh đã nhận ra rằng ý mà chị ta nói, Châu Hải Nhan chính là kẻ thay thế cho người con gái đó.

Nhưng cô lại cố chấp không muốn tin, bởi vì Trình Dực đối xử với cô rất tốt, Châu Hải Nhan không dám tin những gì mà hắn làm đều chỉ vì cô giống với người ta mà thôi.

Nhưng Châu Hải Nhan lại không biết, Trình Dực vốn dĩ không phải là kẻ tốt tính, hắn có một chứng bệnh về tâm lý, đó là không thể cảm nhận được bất kỳ yêu thương nào vì ám ảnh từ quá khứ đã từng chật vật vì bị bắt cóc.

Mặc dù là nói không muốn tin, nhưng chưa một giây phút nào mà Châu Hải Nhan không nghĩ đến lời nói đó. Rồi cho đến khi Trình Dực đưa cô cùng đi dự một buổi tiệc, rồi cũng chẳng hiểu vì cái gì mà hắn uống đến say mèm, phải nhờ Châu Hải Nhan dìu đến tận cửa chính của trang viên.

“Ồ, là cháu à?” Lão quản gia sau khi mở cửa nhìn thấy bộ dáng say xỉn của Trình Dực mà có chút bất ngờ: "Trình tiên sinh..."

"Trình tiên sinh hôm nay uống khá nhiều, bác giúp cháu dìu ngài ấy lên phòng với."

Ông đỡ lấy một bên vai, giúp Châu Hải Nhan đưa hắn về phòng, sau đó mở lời muốn cô ở lại chăm sóc Trình Dực một chút, chốc nữa sẽ có tài xế đưa về tận nhà.

Châu Hải Nhan cũng ậm ừ gật đầu, sau khi giúp hắn nằm ổn định trên giường, cô mới khom lưng đứng dậy, nhưng rồi tầm mắt của cô lại chạm phải một bức ảnh để trên kệ giường của hắn.

Là một bức ảnh mà Trình Dực đang cõng một cô bé khoảng tầm mười hai tuổi, mà kỳ lạ một điều, cô bé đó có gương mặt lại khá giống với Châu Hải Nhan.

Hơn nữa, không chỉ mỗi một tấm ảnh đó, mà ngay cả trên kệ sách của hắn, cũng có để thêm một khung hình của cô bé đó nữa. Đến lúc này Châu Hải Nhan mới nhận ra lời mà chị gái kia từng nói là thật.

Vì khung hình đó mà cô đã bất động đứng yên với vẻ mặt sững sờ như thế này đã một lúc rất lâu rồi. Và có lẽ Châu Hải Nhan sẽ vẫn còn chưa hết bàng hoàng nếu như không có lão quản gia đẩy cửa bước vào.

Thấy Châu Hải Nhan đang đứng trước tấm ảnh đó, trên nét mặt của ông lại có chút khó xử, ông vậy mà lại quên mất vì lý do gì mà chủ nhân của mình lại ưu ái cô gái nhỏ này đến vậy. Nhưng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ điềm tĩnh như cũ, ông trầm ổn nói.

“Cũng đã muộn rồi, ta cho tài xế đưa cháu về.”

Châu Hải Nhan biết là mình không thể ở lại đây lâu, nhưng sự chú ý của cô vẫn chưa thể rời khỏi bức ảnh đó, cô biết đây không phải là mình bởi vì trong ký ức của Châu Hải Nhan, chưa từng có sự hiện hiện của Trình Dực.

Tâm trí của cô vì tấm ảnh đó mà không ngừng suy nghĩ, trái tim cô cũng vì bức ảnh đó mà khẽ thắt

Trong vô thức, vì tấm ảnh đó mà Châu Hải Nhan lại hỏi quản gia một câu.

“Liệu cháu có thể biết… cô bé này là ai không?”

Vừa dứt lời, nét mặt của ông hơi tối đi, như thể đang cố che giấu điều gì đó mà chỉ trả lời một câu qua loa: “Là người quen cũ của Trình tiên sinh mà thôi, cháu đừng để tâm.”

 

Nhận xét về Liệu cháu có thể biết… cô bé này là ai không?