Chương 18: Đây không phải là thứ mà em nên hỏi.

Rồi ba tháng sau đó, Châu Tử Minh đột nhiên lên cơn sốt cao và co giật mạnh vào giữa đêm khuya, đưa đến bệnh viện thì được chẩn đoán là “ung thư máu”, để thay tủy cần phải mất hơn năm mươi triệu.

Giây phút biết tin đó, Vu Mỹ Oánh sốc đến mức ngất xỉu tại chỗ.

Đến khi tỉnh lại, bà ấy liền tìm Châu Hải Nhan để yêu cầu cô một chuyện.

“Hải Nhan, con nhờ vị tiên sinh đó có được không? Nhờ anh ấy cứu Minh Minh đi mà…”

“Nhưng mà…” Trình Dực đã tốn không biết bao nhiêu tiền cho gia đình cô, vốn dĩ hắn không có nghĩa vụ phải nuôi cả bọn họ, nhưng cô không biết vì lý do gì hắn lại chấp nhận làm điều đó.

Vậy mà bây giờ phải mượn hắn thêm năm mươi triệu nữa sao?

Nhưng vì Vu Mỹ Oánh luôn khóc lóc van nài mãi không thôi, hơn nữa cô cũng rất yêu thương Châu Tử Minh, càng không thể nhìn em trai của mình nguy kịch như vậy nên đã gật đầu đồng ý.

Trải qua hơn hai ngày mà cô vẫn chưa biết phải lựa lời thế nào để nói với Trình Dực. Cho đến ngày thứ ba, Châu Hải Nhan vẫn luôn ngồi thẫn thờ ở băng ghế chờ như thế này, mắt vẫn không ngừng nhìn vào phòng bệnh bên trong.

Thì bỗng dưng một đôi chân dài cùng với đôi giày tây đen bóng bước đến trước mặt cô, Châu Hải Nhan ngẩng đầu lên nhìn thì càng bất ngờ khi thấy Trình Dực đang đứng trước mặt.

“Trình… Trình tiên sinh?”

“Em làm gì mà ba ngày qua tôi gọi không được?” Giọng hắn tuy vẫn điềm tĩnh nhưng kỳ lạ là Châu Hải Nhan lại nghe ra được giống như hắn đang rất lo lắng.

Cô mới sờ đến hai bên túi quần của mình thì liền không thấy điện thoại đâu, lục trong cặp cũng không có. Lúc này Châu Hải Nhan mới nhận ra điện thoại của mình đã không còn thấy đâu nữa.

“Em…” Cô không biết phải nói gì với Trình Dực ngay lúc này, nhưng cô không thật sự cố ý bỏ lơ cuộc điện thoại của hắn.

Rồi bóng dáng ở trước mặt cô liền quay người rời đi, Châu Hải Nhan vì sợ rằng hắn tức giận cho nên cô vội vàng đứng dậy chạy theo nắm lấy ống tay áo của Trình Dực.

Điều mà cô chưa bao giờ làm, chính xác là Châu Hải Nhan chưa bao giờ có cái lá gan dám chạm vào người hắn.

“Trình tiên sinh… em không cố ý… em không biết điện thoại mất từ lúc nào… em thực sự không cố ý đâu…”

“Tôi đi làm thủ tục phẫu thuật cho em trai của em.”

“V... vậy không phải là ngài giận em?...” Châu Hải Nhan ngẩn người nhìn hắn, dáng vẻ sợ hãi vừa rồi cũng biến đi mất, mà cô cũng không hề biết rằng mình đang cười đâu.

“Ừ, không giận.”

Giây phút đó, Châu Hải Nhan có cảm giác như trái tim mình vừa rung động, rung động với một người đàn ông mà cô biết rằng bản thân mình không hề xứng đáng.

Kể từ ngày đó, Châu Hải Nhan vẫn luôn chờ đợi Trình Dực tìm đến mình, mặc dù cô biết thời gian của hắn không hề cố định. Có những lúc phải vài tuần hoặc cả tháng thì Trình Dực mới quay lại tìm cô.

Châu Hải Nhan biết là mình đã lỡ đem lòng yêu người đàn ông này mất rồi, nhưng cô cũng biết giới hạn của mình ở đâu, thế nên Châu Hải Nhan không dám mơ mộng trèo cao.

Rồi thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua, nhìn lại thì cô đã ở bên cạnh người đàn ông này hơn một năm rồi, từ lúc cô hơn mười sáu tuổi, cho đến khi Châu Hải Nhan chỉ còn vài tháng nữa là đã mười tám.

Cô tất nhiên cũng dần dần nhận ra mối quan hệ giữa cô và Trình Dực được gọi là “tình nhân” hoặc là “kim chủ và người được bao nuôi”, thế nhưng lại có một thứ mà bọn họ chưa từng xảy ra.

Đó chính là quan hệ tình dục.

Trình Dực từ đầu đến cuối vẫn luôn chăm sóc cho cô mà không thiếu một thứ gì, thứ mà hắn muốn Châu Hải Nhan làm, chỉ là mặc những bộ đồ mà hắn mua, cùng hắn đến những nơi mà hắn yêu cầu.

Ngoài ra không còn bất kỳ điều gì khác. Thật sự đôi khi Châu Hải Nhan cũng không thể hiểu được ý đồ của người đàn ông này.

Trình Dực bảo rằng hắn có cách để cô trả lại số tiền đó, nhưng từ trước đến nay những gì đã xảy ra thì giống như đang hưởng thụ hơn là phải trả nợ.

Trình Dực thật sự đối với cô quá tốt, tốt đến mức Châu Hải Nhan cảm giác như những gì hơn một năm qua đều không phải là thật. Đối với trái tim thiếu nữ chưa bao giờ sa vào lưới tình như Châu Hải Nhan, thì làm sao có thể cưỡng lại được thứ mật ngọt chết người đó.

Cho nên tình cảm mà cô dành cho Trình Dực mỗi lúc một nhiều, đã có lúc Châu Hải Nhan nghĩ rằng hắn cũng có tình cảm với mình, nhưng rất nhanh thứ suy nghĩ hoang đường đó liền bị gạt đi mất.

Phải rồi, làm sao chuyện hoang đường đó có thể xảy ra được.

Vốn dĩ là Châu Hải Nhan đinh ninh chắc chắn chuyện đó ở trong đầu rồi, nhưng… vào ngày sinh nhật của chính mình, cô lại không kiềm chế được mà nói ra tấm lòng của mình với Trình Dực.

Ngày sinh nhật vốn dĩ đối với Châu Hải Nhan cũng chẳng khác nào là một ngày bình thường cả. Nhưng không nghĩ là Trình Dực lại biết ngày đó, hắn thật sự biết ngày sinh nhật của cô.

“Chúc mừng sinh nhật.”

Mặc dù không có một món quà nào nhất định, mà chỉ là một câu nói ngắn gọn từ miệng Trình Dực đã khiến cho tâm can của Châu Hải Nhan trở nên rối bời.

Cô lắp bắp hỏi lại: “Làm sao… Trình tiên sinh có thể biết được sinh nhật của em…”

Trình Dực chỉ im lặng nhìn cô một lúc, hắn lãnh đạm đáp: “Đi theo tôi hơn một năm rồi, đến ngày sinh của em tôi còn không biết thì còn ra thể thống gì?”

“Em… cảm ơn ngài rất nhiều…” Cô mím nhẹ cánh môi, lại nói tiếp: “Ý em là tất cả những gì mà ngài đã làm cho em…”

“Ừm.” Hắn không trả lời gì nhiều ngoài một chữ “ừm”, Châu Hải Nhan vốn nghĩ cuộc trò chuyện đã dừng rồi, vì Trình Dực rất kiệm lời, nhưng nào ngờ hắn vẫn nói thêm một câu.

“Nếu khó khăn thì đừng ngại mà tìm tôi.”

Sau câu nói đó của hắn, Châu Hải Nhan cũng chẳng biết là ma xui quỷ khiến gì, cô lại cả gan dám đặt cho Trình Dực một câu hỏi lớn mật vô cùng.

“Trình tiên sinh… liệu… hơn một năm qua, ngài có chút tình cảm nào dành cho em không?”

Trình Dực im lặng một lúc lâu, hắn vẫn không nhìn đến cô lấy một lần, khoảng thời gian đó càng làm cho trái tim của Châu Hải Nhan thấp thỏm không thôi.

Nhưng rồi cô cũng nhận lại được một câu trả lời, một câu trả lời mà khiến cho Châu Hải Nhan dù có cố gắng lắm cũng không giấu được nỗi thất vọng tận nơi đáy mắt.

“Đây không phải là thứ mà em nên hỏi.”

Hắn nói như vậy… có nghĩa là đã ngầm từ chối rồi phải không?

Nhận xét về Đây không phải là thứ mà em nên hỏi.