Chương 19: Trình Dực… bỏ quên cô rồi sao?

“Đây không phải là thứ mà em nên hỏi.”

Hắn nói như vậy… có nghĩa là đã ngầm từ chối rồi phải không?

“Vâng, em hiểu rồi…” Đau lòng thật đấy.

Hóa ra từ trước đến nay đều chỉ có cô là tự mình ảo tưởng, tự mình đa tình. Mỗi ngày trong lòng luôn có một hy vọng dù rất nhỏ đó là Trình Dực sẽ có một chút tình cảm dành cho mình, dù chỉ là một chút thôi.

Nhưng Châu Hải Nhan dường như đã quên mất, cô và hắn vốn dĩ không sống cùng một thế giới. Trình Dực càng không phải là người đàn ông mà Châu Hải Nhan có thể với tới được. Tự mình trèo cao rồi té đau thì trách ai bây giờ?

Sau những lời cuối cùng đó, cũng chẳng còn cuộc trò chuyện nào diễn ra giữa hai người bọn họ nữa, không khí trong xe bỗng chốc đã trở nên im lặng đến bức bách, choáng ngợp.

Hơn nữa hôm nay cũng rất lạ, Trình Dực vậy mà lại đưa cô về nhà sớm hơn thường ngày rất nhiều, lúc để Châu Hải Nhan xuống xe hắn chỉ để lại một câu nói rồi lệnh cho tài xế rời đi.

“Em vào nhà đi.” Thậm chí là không có một lời nói nào cho cuộc hẹn tiếp theo.

Khiến cho Châu Hải Nhan đứng ngây ngốc ở trước hẻm nhà mà vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng. Giây phút đó, cô mới biết là lời thổ lộ vừa rồi của mình đã khiến hắn cảm thấy khó chịu.

Châu Hải Nhan đã từng nghĩ rằng bản thân mình sẽ không thất vọng hay buồn bã nếu như có bị từ chối đâu. Thế nhưng vào lúc này, cô thật sự thấy hối hận vì giây phút lỡ lầm đó rồi.

Bây giờ liệu có thể làm lại được nữa không? Cô không cần Trình Dực phải đáp lại tình cảm của mình đâu, Châu Hải Nhan chỉ cần hắn cho phép cô được ở bên cạnh hắn là đủ rồi.

Bởi vì từ lúc ba mất cho đến bây giờ, chưa có một ai đối xử tốt với Châu Hải Nhan như hắn cả…

Cô không biết là mình đã đứng ở đây trong bao lâu, nhưng lúc định thần lại thì sắc trời đã nhá nhem tối rồi. Châu Hải Nhan có chút thẫn thờ xoay người bước vào trong hẻm.

Suốt cả một đêm cô vẫn không ngừng trông chừng điện thoại, dường như là vẫn đang mong chờ cuộc gọi đến từ Trình Dực, hoặc một lời nhắn rằng ngày mai hắn vẫn sẽ đón cô ở chỗ cũ.

Nhưng rồi một ngày, hai ngày rồi ba ngày, màn hình điện thoại của Châu Hải Nhan vẫn tối đen, hộp thư đến của cô chỉ trừ những tin nhắn được gửi từ tổng đài thì chẳng còn gì khác nữa.

Trình Dực… bỏ quên cô rồi sao?

Cho đến hơn một tuần sau, mẹ của cô - Vu Mỹ Oánh cảm thấy dạo này Châu Hải Nhan cứ về nhà sớm mãi mà không sót một ngày nào, lập tức bà ta liền dấy lên hoài nghi trong lòng.

Liệu cô và cái vị tiên sinh lắm tiền kia… chia tay nhau rồi à?

Nghĩ đến đây Vu Mỹ Oánh quả thật còn lo lắng gấp bội lần Châu Hải Nhan, tất nhiên rồi, hắn là cái cây ATM sống của bà ta cơ mà. Mất đi rồi thì ai nuôi cái gia đình tồi tàn này nữa bây giờ?

Cho nên Vu Mỹ Oánh ngồi ở bàn tròn đợi cho đến khi Châu Hải Nhan về để hỏi cho ra lẽ.

“Hải Nhan! Có phải là con…” Bà ta đăm chiêu nhìn vào mắt của cô: “Cùng với vị tiên sinh kia chia tay rồi đúng không?”

“...” Châu Hải Nhan mở to mắt nhìn bà, nhưng rất nhanh đã thu tầm mắt lại, lắp bắp nói dối: “Làm… làm gì có.”

“Dạo này không thấy con đi cùng tên đó nữa, có phải con làm gì khiến người ta phật lòng rồi đúng không?!”

Vu Mỹ Oánh như đánh trúng tim đen của Châu Hải Nhan, khiến cô không khỏi chột dạ một cái. Nhưng không hiểu vì sao cô vẫn phải nói dối rằng cô và Trình Dực vẫn bình thường.

“Không có, anh ấy phải đi công tác một thời gian… mẹ đừng vòi tiền của người ta nữa, người ta cũng đâu có nghĩa vụ phải nuôi gia đình này?”

“Con nói vậy là sao? Mẹ chỉ muốn tốt cho con mà thôi, nếu con khiến hắn ta yêu con rồi thì cả đời sau này con không cần phải khổ cực nữa!”

“Tình yêu không phải là thứ có thể cưỡng cầu được mẹ à.” Đúng, cô yêu Trình Dực, nhưng hắn cũng đâu có nghĩa vụ phải đáp lại tình cảm của cô?

“Hải Nhan, con nói như vậy là con và anh ta xảy ra xích mích rồi đúng không? Hơn một năm qua mẹ thấy hai người vẫn bình thường mà!” Vu Mỹ Oánh đứng dậy bước đến trước mặt Châu Hải Nhan mà nắm lấy bả vai của cô.

“Con đừng chỉ mãi để đàn ông chủ động, đôi lúc con cũng phải chủ động với anh ta một chút.”

“Mẹ à, con chỉ là học sinh, con còn chưa tốt nghiệp, mẹ đừng áp lực con nữa!” Châu Hải Nhan mệt mỏi hất tay của bà ra khỏi vai mình, vác cặp trốn lên gác mà bịt tai lại.

“Hải Nhan! Cơ hội tốt như vậy, con còn không biết nắm cho chặt?! Đừng có mãi vô dụng như thế chứ?!”

Cô vô dụng? Ý bà là cô chỉ hữu dụng khi vẫn giữ chân được Trình Dực ấy hả? Dù Châu Hải Nhan có thể nghèo thật, nhưng vẫn phải có lòng tự trọng chứ?

Nhưng rồi suốt cả một đêm Châu Hải Nhan cứ mãi nghĩ về những gì mà Vu Mỹ Oánh đã nói, rồi lại nhớ đến lời thổ lộ vội vã kia mà trong lòng có chút lung lay.

Liệu cô có nên nhắn tin cho Trình Dực không?

Vốn dĩ suốt một năm qua luôn là hắn chủ động tìm đến cô, mặc dù Châu Hải Nhan có số điện thoại của hắn nhưng cô vẫn chưa một lần nào tự mình liên lạc.

Phải đấu tranh tư tưởng mất vài tiếng, đến tận hai giờ sáng thì bỗng dưng Châu Hải Nhan lại bấm gửi dòng tin nhắn cô cất công soạn rồi xóa mất hai tiếng đồng hồ.

[Trình tiên sinh, em thật sự xin lỗi, em sẽ không đề cập đến vấn đề đó nữa, ngài có thể cho em thêm một cơ hội được không?]

Nhận xét về Trình Dực… bỏ quên cô rồi sao?