Chương 4: Ung thư não

"Đi tìm Chúc Dung Ly về đây! Cô ta đang trốn ở cái xó xỉnh nào, l/ôi đầu cho bằng được về đây!”

Chúc Dung Ly khẽ ho nhẹ vài tiếng, cổ họng cô đa/u đớ/n như thể đang bị ai đó dùng móng tay nghi/ề/n qua.

Đầu thì nhức nhối như bị từng đợt búa hu/ng h/ăng nệ/n xuống, lại phải nghe những tiếng mắ/ng chử/i ồn ào phát ra từ điện thoại. Từ chính gia đình của cô, từ chính nơi được gọi là nhà nhưng suốt mấy mươi năm qua lại chẳng có một chút “mái ấm” nào.

“Chúc Dung Ly! Mày điê/n rồi sao?! Mày đang ở đâu?! Quay về đây! Ai cho phép mày ly hôn!”

Cô cười nhạt một tiếng, giọng nói khản đặc như vừa lăn qua sỏi cát, nặng nề đến mức khó nghe.

“Chẳng phải có Chúc Tự Đan ở đó hay sao? Cha cứ để nó gả cho Đàm Chính Uy là được rồi mà? Anh ta cũng chẳng yêu tôi, nhưng với Chúc Tự Đan thì có đó.”

Cô ta mà nghe được tin này, có khi lại vui mừng đến mức nhảy cẫng lên cũng nên.

Ai ngờ, cha cô lại rống lên một cách đầy tức giận.

“Nếu Đan Đan mà gả được thì tao đã chẳng phải quan tâm đến mày, mày thích sống hay ch/ết ở đâu thì kệ m/ẹ mày!”

“Nhưng thằng họ Đàm kia nó nhất quyết phải là mày! Mày còn không mau vác mặt về đây?!”

Bỗng dưng đầu cô bất chợt nhói lên một hồi, đại não đau nhức như bị hàng ngàn cây đinh h/ung hă/ng g/him vào. Tầm nhìn trước mắt phút chốc đã nhòe đi, Chúc Dung Ly choáng váng ngã xuống còn chẳng kịp vịn lấy điểm tựa.

Nếu không có một cánh tay dang ra ôm lấy cô thì có lẽ đã tiếp đất bằng gương mặt này mất rồi.

Điện thoại vuột ra khỏi tay, đ/ập mạ/nh xuống nền đất, khiến cho cuộc gọi ồn ào kia vô tình cũng bị d/ập đi mất.

“Cẩn thận một chút!” Người đàn ông nhấc bổng cả người cô, đặt Chúc Dung Ly ngồi xuống ghế.

Cô chầm chậm ngước đầu lên nhìn anh, trí nhớ bỗng dưng lại thành một mảng trắng xóa, khuôn miệng xinh xắn khẽ cười.

“Cảm ơn anh, thật làm phiền anh quá.”

“...” Người đàn ông đó không khỏi thở dài một tiếng: “Em lại quên mất anh rồi à?”

“A?” Chúc Dung Ly có chút khó xử, lại nghe anh nói tiếp: “Thể trạng của em bây giờ đi ngoài đường sẽ rất nguy hiểm, về lại bệnh viện thôi.”

Chúc Dung Ly nhìn chiếc áo Blouse trên người anh, cùng với nhãn tên Dịch Chiêu ở bên ng/ực trái, động não một lúc thì mới ngộ ra điều gì đó.

Anh lại nói: “Đứng dậy nào, nhỡ mà té một cái sẽ ảnh hưởng đến em bé trong bụng.”

“À phải rồi, em bé…” Chúc Dung Ly mới sực nhớ ra mình vẫn còn có thêm một sinh linh nhỏ, cô chầm chậm đỡ lấy tay anh, nhoẻn miệng cười: “Về thôi.”

Chỉ là, cảnh tượng một nam đỡ một nữ, dìu tay cô đi về như vậy không may lại thu trọn vào ống kính của một kẻ xa lạ.

Hắn chụp thêm một loạt ảnh với góc nhìn đầy ám muội dễ dàng khiến người ta hiểu lầm, sau đó liền gửi đến cho ông chủ của mình.

“Đàm tổng, tôi còn điều tra ra được vợ cũ của ngài đã ma/ng th/ai rồi.”

“Bây giờ ngài muốn làm thế nào?”

Dịch Chiêu nhìn gương mặt xanh xao của Chúc Dung Ly mà không khỏi đau lòng, bệnh tình của cô đã quá nặng rồi, khối u càng ngày càng lan rộng khiến cho trí nhớ của Chúc Dung Ly so với trước kia cũng đã suy giảm đi rất nhiều.

Những sự kiện hoặc những người mà cô mới gặp gỡ tầm cỡ một tháng đổ lại đây thì sẽ có lúc nhớ lúc quên.

Thậm chí, vài giây trước cô vẫn còn nhớ tên anh, nhưng sang đến giây tiếp theo Dịch Chiêu trong mắt Chúc Dung Ly lại trở thành người xa lạ.

Hơn nữa, cô biết mình vẫn còn một cái thai trong bụng, bác sĩ cũng đã khuyên nhủ hãy bỏ đi rất nhiều lần, nhưng Chúc Dung Ly lại không nghe theo, mặc dù cô biết cứ trên đà này, bản thân chỉ còn sống không đến ba tháng nữa đâu.

Chỉ là cô muốn cảm nhận con vẫn ở bên cạnh mình, được lúc nào lại hay lúc ấy.

Sau khi đưa Chúc Dung Ly về lại phòng bệnh, Dịch Chiêu kiểm tra lại sức khỏe của cô thêm một chút rồi mới quay người rời khỏi phòng bệnh.

Trước đó, còn dặn dò cô một câu.

“Hôm nay anh đặc biệt nấu riêng cho em một nồi cháo, nằm yên ở đây đợi anh, không được rời khỏi phòng nhớ chưa?”

Nhìn cái cách Dịch Chiêu lo lắng cho mình như thể đang trông nom một đứa con nít, Chúc Dung Ly khẽ cười nhẹ một tiếng.

“Em nhớ rồi.”

Dịch Chiêu nhìn cô gái nhỏ gầy yếu đến đáng thương như vậy, dù không muốn thì trong lòng vẫn dâng lên một cỗ thương xót.

Anh đã nhiều lần khuyên cô tiếp nhận y tế để xạ trị chữa bệnh, nhưng Chúc Dung Ly năm lần bảy lượt đều từ chối.

Cô không muốn dây dưa với Đàm Chính Uy cho nên mới ly hôn mà không cần phân chia tài sản.

Bác sĩ cũng rất thường hay hỏi Chúc Dung Ly gia đình của cô đâu rồi, vì sao lại không thấy ghé thăm, cứ nói với bọn họ về bệnh trạng, nhất định cha mẹ sẽ không thể nào làm ngơ.

Nhưng cũng chỉ có một mình cô hiểu rõ, dù cho Chúc Dung Ly có sắp ch//ết đi chăng nữa thì bọn họ cũng chẳng tình nguyện tán gia bại sản để mà chữa trị cho cô.

Thực ra ở trên cõi đời này vẫn còn một người chỉ cần Chúc Dung Ly mở lời cầu xin, người đó nhất định sẽ không màng cách thức để cứu cô.

Nhưng một số tiền quá lớn đổi lại chỉ dài lắm đến năm năm được sống nữa là cùng, cô cảm thấy quá uổng phí… Thật sự không đáng một chút nào.

Vả lại… Người đó cũng không có ở đây, Chúc Dung Ly thật sự chẳng muốn phải làm phiền thêm một ai khác nữa.

Vậy nên trong người chỉ còn lại một ít tiền từ những món đồ mà cô đã bán đi, tận hưởng thời gian sống còn sót lại của mình.

Ăn những thứ mà mình thích, sống một cuộc đời mà mình yêu.

Thế nhưng mọi chuyện lại không dễ dàng giống như cô nghĩ một chút nào.

Chỉ trong một ngày kế tiếp mà mặt báo đã in đầy rẫy những tin tức tiêu cực, toàn bộ đều… Nhắm đến cô và Dịch Chiêu.

[TIN HOT: Thiếu phu nhân nhà họ Đàm sau khi ly hôn bị bắt gặp khi đang qua lại với một bác sĩ của bệnh viện XX.]

Kèm theo vài bức ảnh được chụp lén lại.

Bên dưới còn có thêm hàng ngàn bình luận vào bêu rếu và ch/ửi b/ới cô.

“Ôi trời, tôi nghe mẹ tôi bảo, Đàm thiếu gia còn không biết vợ mình đã đệ đơn ly hôn kia, cô ta biến mất khỏi nhà hai ngày, anh ấy mới nhận được tờ đơn ly hôn của tòa gửi về.”

“Gấp gáp như vậy, hóa ra là nóng lòng muốn gian díu với tình trẻ đây mà! Gi/an phu d/âm phụ!”

“Đàm thiếu gia vừa giàu có, vừa tài đức như thế, sao lại nhìn trúng cô ta nhỉ?”

Lướt thêm đến tin tức kế tiếp, Chúc Dung Ly chỉ mong rằng là mình không biết đọc chữ, cũng ước gì bản thân không hiểu những thứ mà cô vừa nhìn thấy kia.

[Chúc gia hoàn toàn cắ/t đ/ứt huyết thống với Chúc Dung Ly.]

Và một mẩu tin tức [Đàm Chính Uy chuẩn bị liên hôn với nhị tiểu thư nhà họ Chúc, Chúc Tự Dan.]

Ngón tay của Chúc Dung Ly không khỏi run rẩy khi lướt trên màn hình điện thoại. Đầu cô lại đau như búa bổ, những đoạn bình luận kia chẳng khác nào hàng ngàn lưỡi da/o đ/âm vào tim cô mà hu/ng h/ăng c/ấu x/é.

Trước mắt Chúc Dung Ly đều choáng váng, tầm nhìn bị nhòe đi vì nước mắt, xoang mũi nóng rực và ê buốt, vài giọt chất lỏng màu đỏ còn rơi rớt xuống màn hình điện thoại.

Chuyện… Chuyện gì đang diễn ra thế này?

Nhận xét về Ung thư não