Chương 11: Dứt khoát rời đi

Cũng chẳng có ai nghe máy ở phía đầu dây nữa.

Hoa Doanh không biết phải làm gì lúc này, đầu óc cô rối bời, trước mặt nhòe đi vì nước mắt.

Cô làm sao có thể ngủ được với tâm trạng đang treo lơ lửng như thế này bây giờ?

Đêm nay là một đêm Trình Khâm thực sự bị chuốc say đến mức tâm trí hồ đồ, bữa tiệc này đối với hắn khá quan trọng, thế nên những ly rượu mời đến, Trình Khâm không thể không tiếp.

Hắn nhớ là hắn còn lời hứa với Hoa Doanh, nhưng coi bộ trong tình trạng này hắn không thể đưa cô đi được rồi.

Trình Khâm tạm lấy lý do cần đi vệ sinh mà tránh né khỏi bữa tiệc một lúc, hắn lấy điện thoại định nhắn cho cô một tin nhưng không ngờ lại đụng trúng một cô gái.

“Xin lỗi…” Trình Khâm bước đi lảo đảo, vội mở miệng, cô gái kia dường như nhận ra được điều bất thường ở hắn mà hỏi: “Tiên sinh, anh có ổn không?”

Chỉ là lúc cô ấy ngẩng đầu lên, khiến Trình Khâm như ngỡ ngàng, gương mặt này, đôi mắt này… Quả thật là giống đến không thể tả.

Hắn run giọng, sợ rằng mình say đến mê sảng: “Mạn Tuyết?”

“Anh biết tên tôi?”

“Thật sự là em! Thật sự là em!...”

“Này tiên sinh, anh làm sao lại…”

Sau đó… Trình Khâm không còn nhớ gì cả, chỉ biết hắn đã chủ động quấn lấy người ta, cô gái đó cũng không từ chối hắn, hai cánh tay mềm mại câu lên cổ hắn, dẫn dìu hắn đi vào căn phòng gần nhất, Trình Khâm lại càng được nước làm tới, giống như một kẻ say rượu mất sạch đi lý trí.

Lúc đó, hắn chẳng còn nhớ gì nữa, ngay cả lời hứa với cô, những gì mà hắn từng nói, Trình Khâm đều vứt ra sau đầu.

Hắn chỉ quan tâm đến việc giải tỏa cơn dục hỏa ngay trước mắt và người đã từng và vẫn luôn tồn tại như một “nốt chu sa” ngay trước mặt này.

Mặt trời lên cao đến đỉnh đầu Trình Khâm mới chật vật mở mắt, đầu hắn đau như búa bổ, trong miệng vẫn còn tồn tại mùi rượu nhàn nhạt.

Trình Khâm liếc mắt nhìn xung quanh, tự hỏi mình đang ở đâu đây?

Hắn say đến mức chẳng nhớ đã bước chân vào căn phòng này như thế nào, cho đến khi từng mảng ký ức được sắp xếp trọn vẹn trong trí nhớ của hắn.

Trình Khâm mới ngây người, điều duy nhất mà hắn nhớ rõ đó là hắn đã gặp một người phụ nữ rất giống Mạn Tuyết, từng đường nét trên gương mặt đều giống, đến đôi mắt tuyệt đẹp đó cũng vậy.

Trình Khâm mới hạ tầm mắt nhìn xuống vị trí bên cạnh, chăn đang nhô cao lên một ổ, hắn liền hất tấm chăn lên, lập tức gương mặt đang cuộn tròn bên trong bóng tối mới thực sự khiến hắn sững sờ.

“Vân… Vân Khê?!”

Dường như người đang ngủ kia nghe được giọng nói của hắn mới chầm chậm mở mắt, sau khi nhìn rõ được rồi, cô ta liền hoảng sợ đến mức trốn về phía đầu giường, hai tay ôm lấy đầu mình, chui rúc như một con thỏ nhỏ cực kỳ sợ hãi người đàn ông trước mặt.

“Đ… Đau… Không muốn… Đ… au…”

Trình Khâm gần như phát hoảng, hắn bật người dậy, đem tấm chăn dày cộm ném xuống sàn, ngay lập tức một mảng đỏ rực giữa tấm đệm trắng tuyết liền đập mắt hắn.

Đôi con ngươi của Trình Khâm tối đen, hắn nghiến răng, rối loạn đến mức chỉ còn biết phun ra ba chữ: “Chết tiệt thật!”

Hắn vậy mà xem con nhóc này thành Mạn Tuyết mà làm trò điên khùng đó với cô!

“Vân Khê… Khê Nhi…” Trình Khâm vội vàng tiến tới, nhưng cô bé cứ chui rúc về phía sau, vóc dáng nhỏ nhắn run rẩy bần bật.

“Tôi xin lỗi… Khê Nhi lại đây… Tôi không làm đau em...”

Ngay lúc này, điện thoại hắn bỗng dưng có một cuộc gọi đến, Trình Khâm nhìn thấy cái tên biệt danh thân thuộc kia đang chạy trên màn hình mà nhất thời tâm trí hoảng loạn.

Là Doanh Nhi, con bé đang gọi.

Hắn lúc này mới chợt phát hiện, đây còn không phải là cuộc gọi đầu tiên của cô đến máy hắn, từ đêm qua cho đến tận sáng nay.

Hàng trăm cuộc gọi nhỡ hiện lên lịch sử khiến ánh mắt Trình Sâm tối sầm.

Lần này không thể không bắt máy được nữa, hắn mới cầm điện thoại, bước vào nhà vệ sinh mà bấm nút nghe.

“Doanh Nhi? Đêm hôm qua tôi uống say, say đến mức không biết gì cả, tôi không cố ý thất hứa với em, hôm nay chúng ta sẽ đi hẹn hò có được không? Lần này tôi không nuốt lời… Doanh Nhi…”

Hắn tưởng cô nhóc sẽ khóc lóc, nháo quấy không ngừng, thế nhưng Trình Khâm không ngờ Hoa Doanh chỉ hỏi một câu, giọng nói còn khàn khàn nghẹn ngào như vừa khóc qua.

“Chú đang ở đâu?”

“Tôi…” Trình Khâm khẽ nuốt khan một ngụm, nắm tay siết chặt, một câu nói ra rất nhẹ, lại vô cùng tự nhiên như thể hắn còn chẳng nói dối kia.

“Tôi ngủ nhờ ở nhà một người bạn.”

Vừa dứt lời, đầu dây bên kia đã đột ngột tắt máy, Hoa Doanh đứng ở trước cửa căn phòng khách sạn đang có mặt hắn.

Cô nhìn thấy tất cả, từ ánh mắt khiêu khích của Vân Khê, đến vết máu đỏ rực ở giữa giường.

Cánh cửa chỉ để hở ra một chút mà thôi, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy được tường tận…

Cách hắn dỗ dành cô ta ra sao, nói rằng “tôi sẽ không làm đau em”, cho đến cách hắn nhìn thấy cuộc gọi của cô và trốn vào nhà vệ sinh để nghe máy.

Hoa Doanh khẽ cười lạnh một tiếng, nước mắt trên mi đã cạn khô.

Người ta nói, tha thứ một lần là do mình sai, nhưng tha thứ đến tận lần thứ hai, rồi chuốc lấy thất vọng chính là vì mình ngu.

Cô dứt khoát rút SIM cũ, ném vào trong thùng rác ven đường.

Từ giờ trở đi, trong cuộc sống của cô, không còn cái tên của hắn! Ân nghĩa nuôi nấng bao năm của hắn, cô nhất định sẽ trả lại sau!

Nhận xét về Dứt khoát rời đi