Chương 10: Gan em to quá nhỉ?

“Thanh Chi!!!” Đàm Niệm Văn gắt gỏng quát lớn một tiếng.

Nhưng đã muộn, Thanh Chi đạt được ý đồ rồi, chỉ là ánh mắt đăm chiêu đang nhìn đến thứ dẹt dẹt trên tay.

“Cái này… Là kẹo hả anh?”

“Có ăn được không? Người ta cho anh kẹo, sao anh lại giấu em?”

“Không phải kẹo.” Đàm Niệm Văn mặc kệ bọt xà phòng ở trên tay, với tay muốn giật nó về: “Đừng có tò mò.”

Cô gái nhỏ nhanh nhẹn né tránh anh, ngay giây kế tiếp liền đưa lên miệng, xé nó ra. Bao cao su trượt ra khỏi vỏ, rơi xuống lòng bàn tay của cô, đến nước này Thanh Chi mới biết thứ trong tay mình là cái gì.

“À… Là bao cao su.” Cô gái nhỏ ngước mắt lên nhìn Đàm Niệm Văn, cũng chẳng nhận ra thần sắc của anh đã tối sầm mà hỏi thẳng một câu.

“Anh có muốn xài không?”

Bỏ mẹ nó chứ!

“Xài cái gì mà xài? Cùng em chơi thổi bong bóng à?” Đàm Niệm Văn giật lấy bao cao su trên tay cô, ném nó vào thùng rác, ngay cả hai chiếc ở dưới sàn cũng bị anh không thương tiếc mà vứt đi.

“Sao anh lại vứt đi?!” Cô gái nhỏ nhướn người muốn chụp lấy, thùng rác lại bị Đàm Niệm Văn đá ra xa.

Hai người giằng co một hồi, Tống Thanh Chi vô tình hất chân đạp trúng khóa vặn của vòi hoa sen.

Khóa mở ra, khiến nước phun tràn xối xả, tưới ướt cả hai.

Không chỉ một mình cô đẫm nước, đến cả anh cũng ướt như chuột lột.

“...”

“Em!”

Đàm Niệm Văn vừa bất lực, vừa tức giận, anh với tay cầm lấy vòi hoa sen, đè đầu cô xuống mà rửa nốt bọt xà phòng gội đầu còn sót lại.

“Đau em…”

“Biết điều thì ngồi im! Còn tọc mạch tay chân lần nữa, tôi mở cửa chính vứt em ra ngoài!”

“...”

Sau một hồi chí chóe trong phòng tắm, Đàm Niệm Văn cuối cùng cũng gội xong được cái đầu cho Tống Thanh Chi.

Vốn dĩ anh đồng ý giúp cô gội đầu là vì không muốn để Thanh Chi động vào nước. Bây giờ thì hay rồi, từ trên xuống dưới không có chỗ nào là lành lặn.

Sắc mặt của Đàm Niệm Văn tối đen, anh thở hắt một tiếng, rồi phủi tay bước ra ngoài, lấy điện thoại gọi người đem áo quần mang đến khách sạn.

“Dạ, em nghe đây anh?”

“Cậu giúp tôi đem đến Khách Sạn Hilton một bộ vest mới, sẵn tiện, ghé vào cửa hàng mua thêm một bộ đồ của nữ mang đến đây.”

“Đồ… Đồ của nữ?” Cấp dưới nghe đến câu này mà không khỏi bất ngờ, cậu ta sợ mình nghe nhầm cho nên cố ý hỏi lại lần nữa.

Nào ngờ, trong điện thoại lại truyền đến một giọng nói mềm mại, chắc chắn rồi!

Là giọng nữ!

“Anh ơi… Ướt quá, khó chịu… Em muốn cởi…”

“Em đứng yên ở đó cho tôi! Đừng có lại đây! Cũng đừng có cởi đồ!” Hình như sếp của cậu không phát hiện là cuộc điện thoại vẫn đang chạy thì phải…

“Nhưng mà… Anh làm người ta ướt hết rồi… Áo ngực ướt, toàn là nước của anh không à… Còn, quần lót cũng ướt nữa…”

Cấp dưới ở bên kia đầu dây, nghe thấy cuộc đối thoại mờ ám đến mức tim không tự chủ mà đập thình thịch.

Cái, cái gì?

Nước?… Là “Nước” gì của ngài công tố viên đấy? Nói rõ một chút được không?

Còn, còn cái gì mà quần lót… Ôi chúa ơi! Sếp của cậu, khai trai từ bao giờ thế hả?!

Đàm Niệm Văn lúc này mới chợt nhận ra là cuộc gọi vẫn chưa kết thúc, anh lấy tay che đi loa điện thoại, dặn dò thêm một lời nữa rồi lập tức tắt máy.

“Còn ở đó nghe ngóng cái gì nữa?! Đi nhanh lên!”

“D, dạ!”

Đàm Niệm Văn đặt điện thoại xuống, vừa ngẩng mặt lên đã thấy Tống Thanh Chi đang bước đến chỗ anh.

Dáng vẻ hiện tại của cô… Không hề lôi thôi hay luộm thuộm một chút nào, mái tóc thấm ướt hờ hững ôm lấy gương mặt, đôi mắt xanh ngọc ủy khuất nhìn thẳng đến anh. Thậm chí vì toàn thân ướt đẫm, khiến vải vóc dính chặt vào người, đường cong mỹ miều cứ thế phác họa lại rõ ràng trước mắt Đàm Niệm Văn.

Khiến cổ họng của anh khô nóng, vô thức nuốt khan một ngụm, vành tai mỏng phút chốc đã đỏ rực.

Mắt thấy tay chân của Thanh Chi không ngoan, muốn đem quần áo ướt trên người cởi xuống, Đàm Niệm Văn mới nhanh chóng giữ tay cô lại.

“Đợi một chút! Đợi lát nữa có người đem đồ tới rồi muốn làm gì thì làm.”

“Nhưng… Em lạnh…” Thanh Chi ngước lên nhìn anh, đôi mắt của cô dường như còn biết nói: “Hay là anh ôm em đi?”

“...”

Đàm Niệm Văn hết cách, đành phải dùng sức của mình mà khóa lấy cổ tay của Thanh Chi, kéo ngược ra sau lưng, hệt như tội phạm mà kìm hãm toàn bộ hành động của cô.

“Isaac! Huhu! Đau tay em!”

“Ngoan một chút! Còn quậy nữa là tôi bẻ gãy!”

“Hic… Đồ chó!”

Còn dám mắng anh cơ mà?

Huyệt thái dương của Đàm Niệm Văn không khỏi co rút, anh dùng sức ấn cô lên tay vịn của ghế sofa.

“Gan em to quá nhỉ? Từ trước đến nay tôi nhân nhượng với em quá rồi có đúng không?”

Mặc dù tư thế vô cùng ái muội, nhưng áo quần của ai cũng đều ướt, dính vào nhau càng khiến Thanh Chi khó chịu. Thậm chí cô gái nhỏ còn chẳng cảm nhận được bầu không khí mờ ám mà toàn chỉ thấy cổ tay vừa đau, toàn thân vừa ướt át đến mức bực bội.

“Anh buông em ra!”

Nào ngờ, vừa dứt lời bên ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ, hình như là cấp dưới đem đồ đến rồi.

“Anh Đàm? Quần áo anh dặn dò, em mang đến rồi đây.”

Ai mà ngờ được, ngay giây phút đó, bỗng dưng bên trong phòng truyền ra tiếng động rất lớn.

Rầm!!!

Kèm theo là hai tiếng than thở của nam nữ vọng ra, và một trong hai giọng nói chính là của Đàm Niệm Văn.

Lục Miễn nhận ra điều đó, cậu ta ở bên ngoài cửa hoảng hốt vô cùng, gọi tên Đàm Niệm Văn thì anh không trả lời.

Lục Miễn định phá cửa xông vào, thì mới biết là cửa không khóa, ai ngờ vừa mở cửa ra…

Lại bắt gặp hai kẻ trước mặt đang chồng lên nhau, chó giao phối như thế nào thì hình ảnh trước mắt cậu ta cũng y hệt vậy.

Chơi nhau kiểu quái nào mà đổ cả ghế sofa vậy hả?

Lục Miễn đặt túi đồ vào bên trong, chậc lưỡi lắc đầu đóng cửa lại.

“Thiện tai, thiện tai, các thí chủ cứ tiếp tục, bần tăng chỉ là đi ngang qua.”

“Mô phật! Mong ngày mai mắt đừng mọc lẹo.”

“...”

Nhận xét về Gan em to quá nhỉ?