Chương 9: Giúp cô gội đầu

Là giấu đầu lòi đuôi nữa rồi.

Chỉ là Đàm Niệm Văn không muốn vạch trần, mắc công sẽ phiền phức lắm.

Chẳng qua nuôi thêm một con “mèo lông vàng” nữa cũng không quá tốn gạo tốn cơm.

Tống Thanh Chi luẩn quẩn ở bên cạnh Đàm Niệm Văn suốt cả ngày, anh đi làm thì cô đi làm, anh về nhà thì cô cũng về nhà.

Chỉ là căn hộ tạm thời vẫn chưa tu sửa xong, cho nên hai người đành phải tá túc ở khách sạn vài ngày.

Nhân viên khách sạn nhìn vào hai người liền tưởng là một đôi yêu nhau, hiểu ý đến mức lấy thẻ phòng đơn đưa cho Đàm Niệm Văn.

Thậm chí còn dúi vào tay anh ba chiếc bao cao su, trên môi nở nụ cười ngọt ngào.

“Chúc anh chị có một buổi tối vui vẻ.”

Biết là nhân viên khách sạn đã hiểu nhầm, Đàm Niệm Văn nhìn ba chiếc bao cao su trên tay, vành tai mỏng lập tức đỏ rực, anh vội vàng muốn đem trả lại: “Không phải, chúng tôi không…”

Nhưng cánh tay lại bị Thanh Chi kéo xuống, vừa nãy cô phát hiện nhân viên kia đưa cho anh thứ gì đó mà Thanh Chi không nhìn thấy được. Bản tính tò mò liền trỗi dậy, cô nhón chân lên, bắt lấy bàn tay của Đàm Niệm Văn muốn nhìn thử.

“Anh đang cầm cái gì vậy?”

Đàm Niệm Văn thoáng giật mình, anh thu tay về, không muốn để Thanh Chi nhìn thấy cho nên nhanh tay đem ba chiếc bao cao su nhét vào túi quần.

“Không có gì cả.” Sau đó đặt chìa khóa phòng xuống bàn lễ tân: “Đổi lại cho tôi một phòng đôi.”

“Dạ.” Nhân viên lễ tân nhận lại chìa khóa cũ rồi lấy một phòng đôi mới đưa cho Đàm Niệm Văn.

Anh cầm lấy chìa khóa, gật đầu một cái rồi đi về phía trước: “Lên phòng.”

Tống Thanh Chi như một cái đuôi nhỏ, ngoan ngoãn chạy theo phía sau.

Đàm Niệm Văn mở cửa bước vào, anh vươn tay mở đèn phòng, sau đó đặt cặp sách xuống ghế, chậm rãi cởi vest ra, móc lên giá áo.

Áo sơ mi trắng bên trong cũng xắn lên đến khuỷu tay, Đàm Niệm Văn đưa mắt nhìn cô gái nhỏ đang ngồi trên giường, hơi nhíu mày.

“Còn ngồi đó nữa? Đi vào tắm trước đi.”

Tống Thanh Chi giơ hai tay, cả đôi chân trắng nõn cũng hơi nâng lên, những vết bỏng từ hôm qua cứ thế càng để lộ rõ ràng hơn.

Đàm Niệm Văn chống nạnh đứng trước mặt cô, thở hắt ra một tiếng.

“Ý gì? Chẳng lẽ muốn tôi tắm cho em?”

Vậy mà Thanh Chi lại gật đầu.

“...”

“Đầu em bị hỏng à?”

Tống Thanh Chi bĩu môi nhìn anh: “Người ta còn không ngại mà anh ngại cái gì? Người ta vết thương đầy mình như vậy, khó tắm lắm, tóc của em cũng hai ngày rồi chưa gội, ngứa muốn chết đi được.”

“Nhưng đầu ngón tay em cũng bị đau, không thể tự gội.”

Đàm Niệm Văn bất lực đứng nhìn cô một lúc, sau đó mới miễn cưỡng chấp nhận.

“Đi vào toilet,.” Thậm chí còn cẩn thận nhắc nhở cô: “Đừng có cởi đồ, em cởi thì tự đi mà tắm.”

Thanh Chi lững thững đi vào nhà vệ sinh, trên môi còn làu bàu nho nhỏ: “Người ta muốn thấy còn không được, chỉ có đầu đất như anh mới không thèm.”

Vậy mà anh lại nghe thấy, còn phản bác lại cô: “Đừng có đánh đồng tôi với mấy thằng biến thái chết tiệt đó.”

“...”

Liêm chính nhỉ? Quên mất, Đàm Niệm Văn là ai kia chứ? Anh là Công Tố Viên xuất sắc nhất khóa 23 đó.

Nếu dễ dàng lung lay thì anh cũng chẳng ngồi được ở vị trí này.

Đợi khoảng năm phút sau, Đàm Niệm Văn mới mở cửa bước vào, trên tay còn cầm theo một cái khăn tắm lớn.

Trầm giọng gọi cô: “Lại đây.”

Thanh Chi ngoan ngoãn đi đến trước mặt, Đàm Niệm Văn liền cúi xuống, đem khăn tắm trong tay phủ lên vai cô.

Sau đó, anh đi thẳng đến mở nước.

Đặt một cái ghế nhựa ở bên cạnh rồi mới gọi cô.

“Lại đây, chịu khó khom lưng xuống một chút.”

Thanh Chi không mặc cả thêm câu chữ nào, vô cùng nghe lời Đàm Niệm Văn, ngoan ngoãn cúi người để anh xả nước gội đầu cho mình, lực đạo của anh rất nhẹ, có lẽ là vì sợ làm tổn thương cô, nhìn mái tóc vàng rũ xuống làn nước, đẹp đến mức chỉ muốn nâng niu.

Nhưng được một lúc, Thanh Chi mỏi cổ đến mức muốn rụng rời ra.

“Em mỏi cổ…”

“Chịu đựng, sắp xong rồi.”

“Mỏi… Hic… Anh ơi, cổ của em sắp rời ra rồi.”

“Sắp xong rồi.”

Rõ ràng là “sắp” nhưng đối với Tống Thanh Chi, một giây trôi qua cứ như đã cả trăm thế kỳ.

Giữ nguyên một tư thế khá lâu khiến Tống Thanh Chi càng thêm mất kiên nhẫn, cô gái nhỏ cứ động đậy tới lui. Vừa mỏi mà vừa chán, đến mức ngồi im cũng không được, bàn tay nhỏ nhắn bắt đầu nghịch loạn.

Đàm Niệm Văn phiền não vô cùng, nhưng ngoại trừ gằn giọng cảnh cáo cô thì chẳng thể làm gì.

“Trật tự!”

Thanh Chi bị quát, đành phải thu tay về, cô bĩu môi ngồi nhìn mái tóc của mình như thác nước vàng đổ xuống trước mặt.

Xong lại liếc mắt nhìn lên, vô tình nhìn trúng túi quần của anh mới sực nhớ ra vừa nãy Đàm Niệm Văn lén lút nhét cái gì đó vào trong này.

Không kiềm được tò mò, Tống Thanh Chi liền nhanh tay thò vào túi của anh, nhân lúc anh không phản kháng được mà bốc lấy nó, kéo ra ngoài, nhưng cô chỉ nắm được một cái, hai cái còn lại thì rơi xuống đất.

“Thanh Chi!!!” Đàm Niệm Văn gắt gỏng quát lớn một tiếng.

Nhận xét về Giúp cô gội đầu