Chu Thanh không cho là đúng, thở dài: “Em lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác, bao giờ mới quan tâm đến mình đây? Anh Hạo không nói, Minh Hoài đã là người yêu của em rồi, anh ta cần phải biết mọi chuyện liên quan đến em, giấu diếm không tốt chút nào đâu.”
“Chị cũng biết mà, Minh Hoài rất bận, hơn nữa hợp đồng của công ty đang gặp trục trặc anh ấy đang lo xử lý, không nên vì chuyện nhỏ nhặt này mà làm phiền đến anh ấy.” Suy cho cùng Đinh Tiểu Châu vẫn không ngừng lo nghĩ cho người yêu.
Chu Thanh há hốc mồm, muốn nói lại thôi. Chung quy mỗi người có một cách yêu, cô có nói cũng không được.
“Bỏ đi, chị chỉ hy vọng em không quá cứng nhắc trong tình yêu thôi, em biết đấy, muốn đi đường dài thì hai người phải tương tác với nhau thật nhiều, chuyện nhỏ hay lớn cũng nên cho nhau biết.”
“Em hiểu mà, chúng em mới hẹn hò mà thôi, cứ từ từ đi chị.” Cô cũng muốn san sẻ mọi chuyện với anh chứ nhưng biết làm sao, cô quá hiểu anh và tính chất công việc của anh, cô chọn cách thông cảm.
Sau đó hai người đến đồn cảnh sát một chuyến trình bày mọi sự việc. Về người đứng sau còn chưa có chứng cứ nên cảnh sát đang điều tra mấy tên bị bắt. Có điều miệng bọn họ cũng cứng, tự nhận hết tội về mình, không khai điều gì.
Dù sao nếu nhận tội bọn họ cũng không bị phạt quá nặng cũng lắm chỉ là tạm giam cải tạo rồi được thả ra, còn nếu khai người đứng sau ra bọn họ coi như mất trắng.
Đến chiều tối Chu Thanh mới lái xe đưa Đinh Tiểu Châu trở về, Đinh Hạo thấy cũng nghi ngờ hỏi vài câu nhưng hai chị em đã bàn bạc trước với nhau nên trả lời vô cùng lưu loát, Đinh Hạo mới thôi hoài nghi.
Lên trên phòng, việc đầu tiên Đinh Tiểu Châu làm là lấy chiếc điện thoại dự phòng nhắn tin cho Lục Minh Hoài, cô muốn biết công việc của anh sao rồi, đã xử lý ổn thỏa chưa, nhưng tin nhắn gửi đi lại chẳng có phản hồi gì. Cô đành đặt điện thoại xuống đi vào phòng tắm.
Bên này Lục Minh Hoài sau khi gặp đối tác xong lại phải chỉnh sửa bản kế hoạch nên không để ý được bất cứ điều gì. Lục Minh Toàn biết tin gọi điện đến anh cũng không có thời gian bắt máy, chỉ có thể lái xe đến tận nơi.
“Chuyện là thế nào? Tại sao bản kế hoạch lại bị rò rỉ ra ngoài?” Lục Minh Toàn nhìn em trai đang tất bật của mình nhíu mày hỏi.
Lục Minh Hoài cũng không dừng tay mà nói: “Trong công ty có gián điệp, em đã xử lý rồi.”
“Là ai?” Kẻ nào lại dám động tay động chân với Lục Gia?
“Lục Bác.” Lục Minh Hoài nói ra cái tên khiến Lục Minh Toàn không dám tin.
“Cái gì? Chú Bác? Vì sao chứ?”
Nguyên nhân Lục Minh Toàn tỏ ra kinh ngạc là vì Lục Bác là chú ruột của bọn họ, bao nhiêu năm nay bỏ công, bỏ sức cho nhà họ Lục không ít, sao có chuyện làm gián điệp cho người khác?
“Em đã hỏi nhưng người không chịu nói, chuyện này anh xử lý đi, nếu em xử anh biết kết quả rồi đấy.” Lục Minh Hoài không nhanh không chậm nói, cuối cùng cũng dừng tay.
Lục Minh Toàn hiểu ý em trai, xem ra hắn phải điều tra rõ ràng. Hắn không tin chú Bác lại phản bội nhà họ Lục.
“Được, chuyện này giao cho anh, phải rồi, em đã biết tin gì chưa?” Nói xong chuyện công việc Lục Minh Toàn lại nói sang chuyện khác.
Lục Minh Hoài lắc đầu: “Có chuyện gì sao?”
“Anh đọc được tin tức, chiều nay ở khu vui chơi giải trí có kẻ gây rối trong khu nhà ma, nạn nhân là….” Hắn nói đoạn dừng lại, không biết có nên nói tiếp không. Em trai bận rộn cả ngày sợ là không có thời gian quan tâm chuyện này.
Lục Minh Hoài nhếch lông mày, anh trai do dự thế này khiến anh thêm nghi ngờ: “Nạn nhân là ai?”
Chắc chắn phải là người quan trọng, nếu không anh trai cũng sẽ không rảnh rỗi nói với anh những điều này.
“Tiểu Châu và Chu Thanh.” Sau một hồi cân nhắc Lục Minh Toàn mới nói ra hai cái tên.
Nghe xong, Lục Minh Hoài lập tức cầm điện thoại lên gọi điện, chỉ sau vài tiếng tút bên kia truyền đến giọng nói: “Alo, Minh Hoài, anh gọi cho em có chuyện gì vậy?”
“Nghe nói em bị quấy rối trong khu giải trí, có sao không?” Lục Minh Hoài lo lắng cho người bên kia.
Cô gái lại bình thản đáp: “Em thì có việc gì chứ, em đánh cho đám người đó nằm lăn ra đất rồi, có điều Tiểu Châu lại bị dọa sợ. Đúng rồi, anh gặp Tiểu Châu chưa? Em ấy bị mất điện thoại không liên lạc được cho ai, em tính gọi cho anh mà nó lại sợ anh bận. Anh đó nha, phước tám đời mới có một bạn gái như vậy.”
Người bên kia không ai khác chính là Chu Thanh, cô cứ thao thao bất tuyệt không dứt, bên này Lục Minh Hoài lại rơi vào trầm tư, lát sau khi cô nói xong anh mới bảo: “Em không sao là tốt, nghỉ ngơi đi, anh còn có việc.”
Cúp máy Lục Minh Hoài mới nhìn thấy một tin nhắn gửi cho mình, anh mở ra xem lại đọc được dòng tin: “Em là Tiểu Châu đây, điện thoại kia của em bị hỏng nên đành lấy số này nhắn, anh thế nào rồi, giải quyết xong công việc chưa?”
Lục Minh Hoài nhìn mấy lời quan tâm của cô trong lòng ngũ vị tạp chất lại không biết phải nhắn thế nào.
Ngược lại Lục Minh Toàn không nhịn được lên tiếng: “Em gọi cho Chu Thanh sao?”
“Phải.”
“Còn Tiểu Châu thì sao?” Lục Minh Toàn chất vấn, hắn thấy em trai vội vàng gọi điện còn tưởng là gọi cho Tiểu Châu, nào ngờ lại là Chu Thanh. Có lúc hắn không hiểu nổi người em này của mình đang nghĩ gì?