“Phải, là tôi, có điều bọn họ không phải làm loạn mà có ý đồ xấu với tôi và cô ấy, hiện tại bọn chúng đang ở bên trong, các anh có thể vào kiểm tra.” Chu Thanh trình bày sự việc rõ ràng.
Anh cảnh sát kia nghe vậy liền kêu ba bốn người đi vào nhà ma kiểm tra. Mọi người ở bên ngoài lại một lần nữa xôn xao náo động.
“Các cô có thể nói cụ thể về sự việc hay không?” Trong lúc chờ đợi anh cảnh sát lại hỏi hai người.
Chu Thanh và Đinh Tiểu Châu lần lượt nói về trường hợp của mình, Chu Thanh nói trước: “Tôi nhận được tin nhắn của Tiểu Châu, chính là cô gái bên cạnh tôi, rủ tôi vào nhà ma, đến nơi thì nhân viên nói cô ấy đã vào trong kêu tôi cứ đi vào, ban đầu tôi cũng nghi ngờ không vào nhưng lại nhận được tin nhắn của Tiểu Châu, nên tôi cứ thế đi vào.”
“Cái gì? Em không hề nhắn tin cho chị, điện thoại của em mất rồi.” Đinh Tiểu Châu nghe vậy kinh ngạc phản bác.
“Là vậy sao, vậy rốt cuộc là ai nhắn tin cho chị? Còn nữa, sao em cũng ở trong khu nhà ma?” Chu Thanh đưa ra nghi hoặc.
Đinh Tiểu Châu lại nói: “Em bị người ta đẩy vào.”
“Là ai?” Chu Thanh cảm thấy chuyện này có điều gì đó mờ ám, rõ ràng đang có người hãm hại bọn họ.
“Tô Vân.” Đinh Tiểu Châu nói ra một cái tên.
Chu Thanh nghe thấy cái tên rất quen nên ngẫm nghĩ một chút sau đó ngỡ ra nói: “Là đối tượng xem mắt lúc trước của Lục Minh Hoài sao?”
“Vâng.” Đinh Tiểu Châu buồn man mác trả lời.
“Thật sự là trùng hợp, em nói cho chị biết làm sao lại gặp được cô ta?” Chu Thanh phải biết tường tận sự việc mới suy đoán được.
Đinh Tiểu Châu lại một lần nữa kể lại sự việc, nghe xong câu chuyện thì bốn anh cảnh sát cũng đem mấy người đàn ông từ bên trong đi ra, bọn chúng trên người ngoài vết bầm tím ra thì cũng không có bị thương gì nghiêm trọng, chỉ là Chu Thanh đánh toàn chỗ hiểm khiến bọn chúng không lết được..
“Chuyện gì thế nhỉ, đám người này là sao?”
“Bọn họ đều bị thương cả rồi, trông thật kinh khủng.”
Ai cũng tò mò về chuyện bên này nhưng lại không ai biết có chuyện gì, ở phía xa có ba cô gái nhìn về phía này, một cô tức giận nói: “Sao lại thế được, đám người này, làm ăn không ra gì cả có hai người phụ nữ cũng không giải quyết được, đúng là phí tiền thuê bọn họ mà.”
Tô Vân và cô gái còn lại không quan tâm đến lời tức giận của cô ta, bọn họ chỉ nhìn Đinh Tiểu Châu và Chu Thanh. Cả hai đều không ai nghĩ bọn họ có thể thoát thân.
“Vân, tiếp theo phải làm gì?” Cô gái bên cạnh Tô Vân lên tiếng hỏi.
“Xem tình hình trước đi, bọn này đáng tin chứ, có khai ra cô không?” Tô Vân lạnh nhạt hỏi, cứ nghĩ kế hoạch thành công, có thể khiến Đinh Tiểu Châu mất hết trinh tiết, mặt mũi, không thể nào ở bên cạnh Lục Minh Hoài nữa, nào ngờ cô ta lại thành công thoát ra không bị cái gì, tức chết mà. Tô Vân âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Cô gái kia lại trả lời: “Yên tâm, bọn chúng không biết tôi là ai đâu, có khai cũng không có chứng cứ gì.”
Nghe cô ta trả lời tự tin như vậy Tô Vân cũng an tâm một chút.
Bên này cảnh sát nghe lời khai của hai cô gái xong lại đề nghị các cô đến đồn cảnh sát khai báo một lần nữa để lập bản án.
Hai người đương nhiên đồng ý hợp tác, cùng ngồi lên xe cảnh sát.
Lúc này chuông điện thoại của Chu Thanh vang lên, vừa xem tên người gọi đến cô lại vui vẻ bắt máy: “Alo, Kiến Quân, sao anh lại gọi cho em giờ này, lúc này bên anh không phải mới hai giờ sáng sao?”
“Ừm, nhớ em không ngủ được, em đang làm cái gì?” Thẩm Kiến Quân bên kia dựa vào ghế hỏi.
“Em đến khu vui chơi giải trí, sau đó gặp chút rắc rối.” Chu Thanh thở dài nói.
“Có chuyện gì, nói anh nghe.” Thẩm Kiếm Quân quan tâm hỏi.
Sau đó Chu Thanh cũng kể toàn bộ sự việc cho anh nghe, bên kia Thẩm Kiến Quân càng nghe càng sốt ruột, lại hỏi: “Em không bị làm sao chứ?”
“Em thì có thể bị gì, anh không nghe em nói sao, em đã đánh cho bọn chúng đến cha mẹ cũng không nhận ra mặt, nên anh yên tâm đi, có điều Tiểu Châu ngược lại bị dọa sợ, bây giờ tụi em đang trên đường đến đồn cảnh sát đây.” Chu Thanh khẽ liếc qua người bên cạnh.
“Ừm, có gì thì báo anh ngay nhé!” Thẩm Kiến Quân dặn dò, ở xa không an tâm cô vợ nhỏ ở nhà.
“Em biết rồi, em cúp máy trước nhé!”
“Ừm.”
Chu Thanh nói chuyện một thôi một hồi với chồng cuối cùng cũng kết thúc, Đinh Tiểu Châu nhìn cô ấy có chút ngưỡng mộ, anh họ Thẩm Kiến Quân của cô là một người rất yêu thương vợ, một ngày không biết nhắn tin gọi điện bao nhiêu lần mới an tâm, cô chỉ mong Lục Minh Hoài bằng một phần của anh ấy thôi cũng được.
Nghĩ đến người cô lại mong chờ, không biết anh có nhắn tin cho cô không nhỉ? Điện thoại của cô mất rồi cũng không kiểm tra được gì.
Phải rồi! Điện thoại, cô mất điện thoại rồi lỡ như anh trai gọi đến thì làm sao?
Cô lập tức quay ngoắt qua người bên cạnh nói: “Chị Thanh, em nhờ chị một việc được không?”
“Ừm, em nói đi!”
“Đừng nói chuyện này cho Minh Hoài với anh trai em biết nhé.” Đinh Tiểu Châu bày ra khuôn mặt cầu xin.
Chu Thanh không hiểu: “Tại sao chứ? Em xém chút bị làm hại đó biết không?”
“Dù sao cũng không việc gì, em không muốn làm họ lo lắng, ai cũng bận rộn cả mà.” Đinh Tiểu Châu nói.