Chương 14: Tôi… tôi không có ăn cắp…

“Là đây phải không?”

“...”

Châu Hải Nhan như chết lặng, cô thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn gã côn đồ kia, cơ thể nhỏ bé chỉ biết co rúm lại ngồi bệt giữa hai người đàn ông cao lớn.

Mà gã côn đồ kia sau khi nhìn thấy cô thì như vừa bắt được vàng, hắn túm lấy cổ tay của Châu Hải Nhan mạnh mẽ lôi đi, vừa cúi đầu nói với người đàn ông tây trang đen tuyền kia.

“Thật sự cảm ơn tiên sinh rất nhiều, con nhóc này ăn cắp đồ, lại còn đâm chảy máu người của tôi, vất vả lắm mới đuổi theo nó kịp.”

Mà Châu Hải Nhan cũng không chịu thua, cô vùng vẫy muốn giật tay mình ra khỏi tay hắn.

“Nói dối! Đồ của tôi, là các người muốn cướp nó đi!” Thậm chí còn đá mạnh vào ống khuyển của tên đó một cái, khiến hắn đau đến điếng người, nhờ đó mà Châu Hải Nhan mới thoát ra.

Rồi liều mạng chạy đến chiếc xe của người đàn ông đó mà cầu cứu, may thay lúc hắn định đóng cửa xe lại, Châu Hải Nhan đã tóm được cái cửa, ra sức kéo lại.

“Tiên sinh… giúp tôi với, tôi không ăn cắp… bọn họ là lũ cho vay nặng lãi, tôi không hề dính dáng gì đến bọn họ cả… tiên sinh làm ơn.”

Ánh mắt của người đàn ông đó vẫn lạnh lẽo như ban đầu, hắn trầm mặc liếc nhìn cô, đôi con ngươi đen tuyền sâu hút như đại dương không thấy đáy, cẩn thận quan sát gương mặt non nớt của Châu Hải Nhan.

Trong giây lát, đôi mắt sâu thẳm kia lại thoáng dao động nhẹ, thế nhưng chắc chắn là Châu Hải Nhan không thể nhìn ra, điều mà cô biết là người đàn ông ở trước mặt trước sau như một, không một chút biểu cảm nào.

Gã côn đồ kia lồm cồm bò dậy, vừa đau đớn vừa nhục nhã mà lao tới chỗ Châu Hải Nhan như một kẻ điên.

“Con khốn này!”

“Tiên sinh… tiên sinh tôi không muốn chết… huhu làm ơn giúp tôi với… tôi sẽ trả ơn ngài mà, bất kỳ điều gì có thể tôi cũng sẽ làm… huhu giúp tôi với.”

Ngay lúc mà gã côn đồ đó túm lấy cổ áo của Châu Hải Nhan, tên đó còn chưa kịp lôi cô lại thì đã bị người đàn ông nọ ngăn cản.

“Muốn bao nhiêu tiền?”

“Dạ?” Tên côn đồ đó nghe xong vẫn chưa hiểu, mặt hắn nghệch ra.

“Tôi hỏi, cô bé này nợ bao nhiêu tiền?”

“Dạ! Tổng cộng là 500 triệu ạ!”

Không nói thêm một lời nào, người đàn ông đó viết vài con số ra tờ chi phiếu rồi đưa cho gã côn đồ kia trước ánh mắt ngỡ ngàng của Châu Hải Nhan.

Mà thậm chí là ngay cả tên côn đồ đó cũng cảm thấy có chút không thực, con số đấy không hề nhỏ một chút nào vậy mà người đàn ông này lại sẵn sàng chi số tiền lớn như vậy chỉ vì một con nhóc?

Hắn thậm chí còn hoài nghi rằng có phải là giả mạo hay không, tuy nhiên sau khi nhìn con dấu màu đỏ rực kia và nét chữ ký cứng cáp mang tên Trình Dực, thì tên côn đồ mới tin là thật.

Hơn nữa con số trên tờ chi phiếu vừa vặn tròn một tỷ, thế chẳng phải là quá lời rồi sao? Tên côn đồ đó cũng không làm khó Châu Hải Nhan nữa, sau khi nhận được tờ chi phiếu, hắn lập tức cong chân chạy đi.

Đoạn đường vắng lúc này chỉ còn lại một mình cô và người đàn ông nọ, Châu Hải Nhan căng thẳng mà nuốt nước bọt, tạm thời cô không biết phải nói gì ngoài hai từ.

“Cảm ơn ngài…”

Trình Dực không đáp lại, hắn trầm mặc quan sát cô một lúc, mới hỏi.

“Vì sao lại ăn cắp?”

“Tôi… tôi không có ăn cắp…”

Trình Dực híp mắt nhìn đến sợi dây chuyền trên cổ của Châu Hải Nhan, lãnh đạm nói: “Sợi dây chuyền đó, không phải là thứ người bình thường có thể mua.”

Nghe hắn nói vậy, Châu Hải Nhan mới siết chặt lấy mặt dây chuyền của cô, thành thật trả lời: “Cái này… là kỷ vật của bố tôi để lại… tôi không ăn cắp của ai cả.”

Trình Dực không nói thêm gì mà chỉ im lặng đánh giá cô gái nhỏ ở trước mặt mình một chút, rồi cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay rồi khom lưng ngồi vào xe, cửa xe cứ thế đóng lại trước biểu cảm ngây ngốc của Châu Hải Nhan.

Nhưng cuộc trò chuyện không dừng ở đó, kính xe đen bóng rất nhanh đã được hạ xuống, hắn đưa cho Châu Hải Nhan một tờ giấy và một cây bút, hơn nữa còn vô cùng kiệm lời.

“Số điện thoại.”

Mới đầu cô vẫn không hiểu hắn muốn gì, nhưng trời sinh bản tính nhanh nhẹn, rất nhanh đã hiểu ra ý của Trình Dực là muốn phương thức liên lạc, thế nên cô nhanh chóng viết số điện thoại của mình rồi đưa cho hắn.

“Dạ đây…”

Sau khi Trình Dực cầm lấy tờ giấy, kính xe cũng đồng thời được hạ xuống, cứ vậy mà không một lời từ biệt đã rời đi, để lại Châu Hải Nhan vẫn còn chưa hết ngây ngốc mà đứng đó như trời trồng.

Nhận xét về Tôi… tôi không có ăn cắp…