“Khó chịu quá đi… Anh đi ngủ mà cũng phải nhét gậy vào quần làm gì thế, là để đề phòng em sao?”
“Với lại… Quần của anh ướt rồi.” Thanh Chi nghiêng đầu, không gan không phổi mà hỏi thẳng: “Bộ anh tè dầm hả?”
“...”
Đôi chân của cô ở trong chăn vẫn không ngừng cọ loạn lung tung, Tống Thanh Chi có cảm giác hình như mình vừa mới hất trúng một thứ gì đó cứng cứng. Hàng lông mày liễu khẽ cau lại, bởi vì tò mò mà quyết định cọ lại thêm một vòng nữa.
Ngay lập tức liền nghe thấy tiếng than thở phát ra từ cổ họng của Đàm Niệm Văn, trong phút chốc cả người anh liền cứng còng.
Anh tóm chặt lấy gáy cổ của Thanh Chi, dùng lực nhấc cô lên rồi ném qua chỗ trống bên cạnh. Sau đó liền bật dậy trong khó xử và tức giận, lia ánh mắt đến cô gái nhỏ đang ngồi ngáp dài ngáp ngắn trên giường thì mới phát hiện, trên người của Tống Thanh Chi chỉ độc mỗi một bộ đồ lót.
Cô gái nhỏ bị ném bất thình lình như vậy, toàn thân phút chốc dâng lên một trận ê ẩm, không khỏi rầu rĩ than nhẹ một tiếng.
“Ui da… Đau quá đi…” Tống Thanh Chi tự mình xoa lấy khuỷu tay, vô tư mà nói tiếp: “Anh xấu hổ cái gì chứ? Ai mà chẳng từng tè dầm bao giờ… Chỉ là, tè dầm ở độ tuổi của anh thì hơi lạ một chút mà thôi.”
Đôi mắt xanh lơ ngước lên nhìn anh, cô nhoẻn miệng cười: “Anh đừng lo, em không nói với người khác đâu.”
“...”
Đàm Niệm Văn cứng họng nhìn cô gái nhỏ đang ưỡn vai trên giường, anh có chết cũng chẳng thể nói, đó không phải là tè dầm, mà đó là… Mộng tinh.
Vì cô, mà mộng tinh.
Đàm Niệm Văn bất lực đến mức thở dài một tiếng.
Mái tóc hơi xoăn nhẹ bị Tống Thanh Chi nháo quấy cả đêm đến mức rối tung, buông thả lả lơi ở hai bên bả vai. Tóc cô dài đến tận thắt lưng, suối tóc vàng uốn xoăn gợn sóng, đôi mắt xanh lơ cùng với làn da trắng mịn tựa như sữa tươi lại càng khiến cô đẹp đến vô thực, so với búp bê barbie phiên bản đời thật thực sự không hơn không kém.
Nghĩ lại thì Tống Thanh Chi vẫn luôn đứng đầu bảng xếp hạng nữ diễn viên quyến rũ nhất những năm gần đây quả nhiên không phải là hữu danh vô thực.
Chỉ là Đàm Niệm Văn đã nhìn dáng vẻ này của Thanh Chi từ nhỏ đến lớn, có lẽ vì vậy mà cưỡng lại được sức quyến rũ kinh người từ cô.
Thế nhưng anh vẫn không thể không cảm thấy khó xử với dáng vẻ hiện tại của Thanh Chi.
Còn cô gái nhỏ trên giường cứ mỗi năm phút lại ngáp dài ngáp ngắn một lần, hai mắt gần như đã muốn rũ xuống đến nơi.
Cũng phải thôi, ngày hôm qua sau khi kết thúc cảnh quay. Thanh Chi tìm tới căn hộ của Đàm Tưởng Văn cũng đã hơn ba giờ sáng.
Cô mệt đến mức vào được phòng anh thì lập tức nhảy lên người anh mà ngủ, thậm chí mặt mũi vẫn còn chưa tẩy trang. Sau đó ngủ khoảng hơn ba tiếng thì bị Đàm Niệm Văn đánh thức.
Thế nên bây giờ mọi thứ đối với Thanh Chi vẫn cứ mơ mơ màng màng. Lúc há miệng định ngáp thêm một lần nữa thì Đàm Niệm Văn đã giật lấy tấm chăn, ném phủ lên đỉnh đầu của cô gái nhỏ.
Thanh Chi đưa tay kéo tấm chăn trên đầu mình xuống, ánh mắt nhìn đến anh với vẻ khó hiểu. Nào ngờ lại bắt được vành tai mỏng đỏ au của Đàm Niệm Văn khi anh quay người lại, tấm lưng màu lúa mạch mạnh mẽ rắn chắc hướng về phía cô.
Giọng của anh có hơi gắt gỏng.
“Mặc đồ vào ngay!”
Cô hơi bĩu môi đáp lại: “Không thích, ở nhà em còn ngủ thoát y, khoa học đã chứng minh không mặc gì khi ngủ sẽ tốt cho sức kh…”
Không đợi Thanh Chi nói hết câu, Đàm Niệm Văn đã trực tiếp bước tới, đem cô quấn thành một đoàn ở bên trong tấm chăn.
Cô gái nhỏ hơi giãy giụa một chút đã bị Đàm Niệm Văn quấn chặt, thậm chí để giữ “an toàn” cho anh, mà Đàm Niệm Văn còn lấy thắt lưng siết lại ở giữa eo của Thanh Chi.
Cô gái nhỏ không cử động được, đành chỉ có thể bộc lộc cảm xúc bằng biểu hiện trên gương mặt.
Hàng lông mày thanh tú khẽ cau lại, ánh mắt xinh đẹp lộ rõ vẻ cáu kỉnh: “Nóng!”
Đàm Niệm Văn mặc kệ lời nói của cô, sau khi quấn chặt Thanh Chi, anh đứng dậy, lấy áo choàng ngủ khoác lên, vừa buộc thắt lưng vừa lia mắt đến cô mà hỏi.
“Tại sao em vào được phòng của tôi?” Lúc bị Đàm Tưởng Văn tống qua nơi này, Đàm Niệm Văn tuy có chút bất mãn nhưng nghĩ lại có thể cắt đuôi được Tống Thanh Chi thì ít ra cũng miễn cưỡng dễ thở.
Nào ngờ, yên bình chưa được một tháng thì con cáo nhỏ này lại chạy đến quấy rầy.
Thanh Chi nghe anh hỏi như vậy, đuôi mắt lập tức cong lên: “Là anh Lucas cho em địa chỉ đó!”
“...” Lại là Lucas bán đứng anh em! “Cũng là Lucas đưa mật mã căn hộ cho em?”
Thanh Chi gật đầu cái rụp.
“...” Mẹ kiếp! Biết thế anh đem sự thật ra nói quách với hai vị phụ huynh cho rồi!
Đàm Niệm Văn cạn lời, không thèm tính toán với cô nữa, anh cúi đầu đi tìm quần áo của Thanh Chi. Sau khi nhặt xong mỗi nơi mỗi chiếc, Đàm Niệm Văn ném lên giường cho cô.
“Nhanh mặc vào đi.” Nói xong, anh còn có lòng tốt muốn nhắc nhở Thanh Chi một chút: “Nam nữ thụ thụ bất thân, chẳng lẽ sau này em ngủ nhờ nhà ai thì cũng hớ hênh như vậy à?”
“Em chỉ ngủ nhờ ở nhà của anh thôi.” Thanh Chi bĩu môi cãi lại: “Người khác thì còn lâu em mới thèm.”
“Tôi vẫn là đàn ông, phụ huynh ngày xưa không nhắc nhở em phải nên tránh xa đàn ông ra hay sao?”
Thanh Chi gật đầu: “Có chứ.”
“Thế chẳng lẽ em nghe lỗ tai này, lọt lỗ tai kia?”
“Đâu có? Mẹ em bảo, đời người ngắn lắm! Thích ai là phải chủ động, cưới chồng là phải cưới liền tay!” Tống Thanh Chi chẹp miệng một tiếng, rướn người đến trước mắt anh, lại nói: “Câu hỏi lần thứ 998, gả cho em đi?”
Ngay tức khắc liền nhận được một chữ “không” của Đàm Niệm Văn.
Tống Thanh Chi cũng chẳng cảm thấy buồn bã, thậm chí cô vừa cười, vừa nói như thể một điều hết sức hiển nhiên: “Hừm! Bị từ chối lần thứ 998.”
“Không sao, vẫn còn hai lần nữa, anh nhất định sẽ phải đồng ý!”
Đàm Niệm Văn cứng họng nhìn cô, thật sự chẳng biết phải nói gì hơn.
“Thanh Chi, giữ liêm sỉ!”
Cô gái nhỏ vừa được tháo trói đã bật người dậy, nhón chân hôn chụt một cái lên mặt anh.
“Anh yên tâm, liêm sỉ thì em vẫn có, chỉ là không giữ với anh mà thôi!”
Sau đó mở cửa chạy ra ngoài phòng khách.
“...”