“Anh yên tâm, liêm sỉ thì em vẫn có, chỉ là không giữ với anh mà thôi!”
Sau đó mặc kệ Đàm Niệm Văn, bóng dáng nhỏ nhắn thoát khỏi tay anh, mở cửa chạy ra ngoài phòng khách. Để mặc người đàn ông ở lại bên trong, lòng bàn tay áp lên trên da thịt vừa bị Thanh Chi hôn trúng, vì ngược ánh sáng cho nên không thể nhìn thấy được sắc hồng ửng trên gò má của anh, chỉ nghe được âm giọng gắt gỏng của Đàm Niệm Văn vọng ra bên ngoài.
“...”
“Mặc đồ vào!”
“Không thích đấy! Hồi còn nhỏ dáng vẻ em cởi truồng tắm mưa anh cũng đã thấy cả rồi, anh còn tắm cho em nữa mà anh cũng đâu có nói cái gì?”
Bỗng dưng Thanh Chi dừng lại, đứng trước ánh nắng mặt trời rọi vào từ cửa kính sát đất, dường như đang phác họa lại đường cong mỹ miều của cô.
Thanh Chi chợt nhớ đến những lời mà đồng nghiệp đã nói, cô cứ thế thản nhiên đứng trước mặt anh mà đem dây áo kéo xuống: “Đồng nghiệp ai cũng bảo thích hình dáng ngực của em lắm, Isaac có thích không?”
Nào ngờ còn chưa kịp khoe ra thì Đàm Niệm Văn đã kịp thời lấy áo choàng ngủ trùm lên người cô.
“Thanh Chi! Đủ rồi!”
Tống Thanh Chi ngẩng đầu nhìn anh, thu vào ánh mắt của cô là gò má đã đỏ rực như mận chín của Đàm Niệm Văn.
“Mặt anh đỏ lắm rồi đó? Chẳng lẽ là phát sốt sao?” Bàn tay nhỏ nhắn lại bắt đầu sờ soạng lung tung đo thân nhiệt trên người Đàm Niệm Văn, cuối cùng lại kết luận: “Nhưng mà anh đâu có nóng? Hay là từ hôm qua đến giờ anh vẫn chưa hết say? Hôm qua em ngửi thấy mùi rượu trên người anh nồng lắm.”
Rốt cuộc là bị Tống Thanh Chi náo loạn đến mức toàn thân Đàm Niệm Văn gần như bốc hỏa. Anh cắn răng hít sâu vào một ngụm khí lạnh, nhanh chóng đem áo choàng mặc vào cho cô rồi thắt đai lưng đầy đủ. Xong xuôi ném cô xuống ghế sofa, trừng mắt gằn giọng một tiếng.
“Ngồi yên!”
Thanh Chi chớp mắt nhìn anh, muốn đứng dậy thì bị Đàm Niệm Văn quát thêm một lần nữa.
“Có nghe lời không?!”
Cô gái nhỏ cứ như đến phân khúc được lập trình sẵn, lập tức ngoan ngoãn khép chân ngồi thẳng lưng ở ghế, hai mắt chưa một giây nào là rời khỏi người đàn ông trước mặt.
Cô thấy anh đi thẳng vào trong bếp, trên miệng còn làu bàu mấy chữ gì đó nhưng Thanh Chi không thể nghe được.
“Thật phiền phức!”
Đàm Niệm Văn nấu đồ ăn sáng, lúc đem ra bàn thì thấy cô gái nhỏ đã ngồi trước mặt. Anh đảo mắt, lờ đi, không quan tâm đến Thanh Chi, dẫu sao thì cô cũng là minh tinh nổi tiếng, không phải dạng thiếu thốn để phải đợi chờ từ anh.
Nhưng phải ăn ở trước một ánh mắt “mong mỏi” như vậy thực sự khiến Đàm Niệm Văn mắc nghẹn, nuốt không trôi.
Anh ngẩng đầu, cau mày nhìn Thanh Chi: “Em nhìn cái gì?”
“Em muốn ăn.”
“Muốn ăn thì tự lăn vào bếp, hoặc tự gọi đồ ăn mang đến.”
“Không thích…” Thanh Chi hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào phần ăn của Đàm Niệm Văn, cố chấp lắc đầu: “Em muốn ăn đồ anh nấu cơ.”
“Thế thì ngồi nhìn đến chết đói đi.” Nào ngờ vừa dứt lời, một tiếng “ọt” vô cùng rõ ràng chui vào tai anh.
Đàm Niệm Văn cũng biết âm thanh đó phát ra từ bụng cô, ánh mắt của Thanh Chi nhìn đến anh vô cùng thành khẩn. Lúc mà cô muốn cầu xin một thứ gì đó, đuôi mắt sẽ hơi rũ xuống, con ngươi xanh lơ cũng lập tức long lanh ướt át.
Giọng nói mềm mỏng yếu ớt, dáng vẻ mím môi cam chịu, giống như thể thế giới này đã hung hăng làm tổn thương cô.
“Em đói…”
“...”
Mẹ kiếp!
Đàm Niệm Văn phải chửi thề trong lòng, mặc dù anh biết đây chỉ là diễn xuất mà thôi. Bởi vì Tống Thanh Chi là diễn viên thế nên những vẻ mặt như thế này, đối với cô chỉ bằng trở bàn tay mà thôi.
Rõ ràng là anh biết đấy, nhưng vẫn phải chịu thua.
Đàm Niệm Văn đẩy phần ăn của mình qua cho cô, lại thấy Tống Thanh Chi vẫn dùng ánh mắt “hoa lê đái vũ” ấy mà nhìn mình.
“Lại sao nữa? Chẳng lẽ muốn tôi đút cho ăn hay sao?”
Mẹ thật! Thế mà lại gật đầu!
Thật tình, từ lúc Lucas phát sinh tình cảm với Nhạc Chi, cho đến lúc gặp lại Thanh Chi thì sức chịu đựng của anh dường như đã bị bào mòn cả rồi.
Từ một con người hiếm hoi lắm mới chửi thề, mà bây giờ cứ hở ra một cái là lại gọi “mẹ”.
Đàm Niệm Văn dễ gì chịu đút cho cô, anh kéo ghế muốn đứng dậy, vô tình tầm mắt lại nhìn trúng đôi con ngươi ướt át như sắp khóc đến nơi ấy một lần nữa.
“...”
Rốt cuộc lại phải ngồi xuống, cầm cái muỗng lên, cáu kỉnh một tiếng.
“Mồm!”
…
Sau khi xong xuôi, Đàm Niệm Văn trở vào phòng thay đồ để đến cơ quan, lúc mở cửa bước ra vẫn thấy Thanh Chi ngồi ở sofa.
Anh mới nhướng mày: “Sao vẫn còn chưa thay đồ? Về nơi ở của em đi.”
“Em muốn ở với anh.”
“Không được!” Đàm Niệm Văn lập tức phản bác.
“Đi mà… Em qua đây vội quá cho nên chưa kịp tìm khách sạn.” Thanh Chi níu lấy tay áo của Đàm Niệm Văn, lại dùng ánh mắt vô hại mà nhìn anh: “Anh cho em ở lại đi.”
Đàm Niệm Văn chậc lưỡi một tiếng, anh nghiêng đầu quay đi ngay lập tức, chỉ cần không nhìn vào mắt cô thì có trời sập cũng không xoay chuyển được suy nghĩ của Đàm Niệm Văn.
“Ai mượn em qua đây làm gì? Tôi không cần biết, em muốn ở đâu thì ở, hoặc không thì đặt vé bay về nước đi.”
Nói xong cũng chẳng cho Thanh Chi phản ứng đã thu dọn túi xách và áo quần của cô, đem cô ném ra ngoài cửa.
Sau đó Đàm Niệm Văn cũng cầm theo cặp sách của mình bước ra ngoài, khóa cửa, rồi đi thẳng đến thang máy, ở phía sau là bóng dáng của Thanh Chi lẽo đẽo chạy theo.
Cô đi theo anh đến gara, nhìn Đàm Niệm Văn ngồi vào xe, anh cũng liếc mắt nhìn cô gái nhỏ đang đứng ở bên ngoài.
“Làm sao? Tính cùng tôi đi đến cơ quan luôn hay gì?”
Thanh Chi biết điều này là không thể, thế nên đành quay lưng đi ngược lên lại, trước đó còn tiếc nuối một câu.
“Vậy thôi, em ở nhà đợi anh về.”
Nhưng chưa qua được nửa ngày thì chuyện không may đã xảy ra...