“Còn biên bản giữ người, trong buổi sáng ngày mai tôi sẽ phê duyệt, gửi đến cơ quan của các anh.”
Viên cảnh sát nghe xong, mặc dù hai gã đàn ông kia phạm tội quả tang, nhưng mà…
“Ngài công tố viên… Nhưng mà, chẳng lẽ ngay bây giờ phải đem vào trại tạm giam luôn hay sao? Hai kẻ đó thương tích nặng như thế, e rằng sẽ lâu lành lặn lắm.”
Đàm Niệm Văn không nói hai lời, chỉ phun ra ba chữ ngắn gọn: “Không chết được.”
Viên cảnh sát nuốt nước bọt nhìn cô gái nhỏ đang nép vào người anh, mới vài giây trước thái độ của Đàm Niệm Văn cũng không đến nỗi nào, vậy mà chỉ thay đổi trong phút chốc.
Quả nhiên, dù có “cứng rắn” cách mấy, trúng kế của mỹ nhân thì cũng phải “mềm”.
Đát Kỷ và Trụ Vương thời 4.0 à?
Sau đó, viên cảnh sát lại thấy hai người bọn họ nói qua nói lại chuyện gì đó. Đàm Niệm Văn lấy điện thoại, định gọi đi thì anh lại phát hiện cô gái nhỏ mắt xanh kia lại mau nước mắt lần nữa
“Anh thực sự nỡ lòng để em ở một mình đấy à? Trên người em có nhiều vết thương, sau lưng cũng hơi đau đau nhức nhức. Chuyện sinh hoạt cá nhân sẽ vất vả, túi xách, điện thoại và giấy tờ tùy thân vẫn chưa kiếm lại được…”
Tống Thanh Chi xoắn chặt đầu ngón tay vào nhau, giọng nói phá lệ yếu ớt nghẹn ngào: “Đến cả Isaac cũng không muốn cưu mang em, thôi thì em thử nhờ viên cảnh sát này, trú tạm nhà anh cảnh sát mấy hôm, lấy được giấy tờ tùy thân rồi thì nhất định sẽ gọi người gửi quà đền đáp.”
Viên cảnh sát: “...”
Đàm Niệm Văn: “...”
Chết tiệt! Anh thực sự ghét diễn viên!
Viên cảnh sát tuy có chút áy náy, cũng không nhận ra nước mắt trên gương mặt Tống Thanh Chi là nước mắt cá sấu. Nghĩ lại cô gái như cô lại một thân một mình ở nơi này, phút chốc đã mủi lòng mà đồng ý.
“Thôi thì, ở nhà tôi có mẹ già và em gái, nếu cô không ngại thì tôi có thể chăm sóc cô…” Vừa dứt lời đã bị Đàm Niệm Văn chen ngang: “Đứng dậy, đi về! Tôi ‘nuôi’ em!”
Nước mắt trên mặt Tống Thanh Chi phút chốc đã rút cạn, cô nàng ngẩng đầu, ngước ánh mắt háo hức nhìn Đàm Niệm Văn. Khuôn miệng tinh tế cười đến quên cả khép lại.
Tống Thanh Chi bật người dậy, nhảy thẳng đến đu lơ lửng trên tấm lưng của Đàm Niệm Văn.
“Em biết mà! Isaac sẽ không nỡ bỏ rơi em như vậy!”
“Leo xuống! Thanh thiên bạch nhật đeo bám như vậy còn ra thể thống gì?”
“Bạch nhật cái gì chứ, rõ ràng là buổi đêm, nhanh nhanh đi về, Belle đói muốn chết rồi.”
Đàm Niệm Văn kéo mãi, cũng kéo không ra cái con gấu túi này, hết cách, anh đành cõng Thanh Chi đi đến bãi giữ xe.
Trước đó còn không quên cúi đầu chào tạm biệt viên cảnh sát.
Anh ta đứng trơ trọi tại chỗ, văng vẳng vẫn còn truyền lại tiếng tiếng trêu ghẹo của người nữ và giọng nói cộc cằn từ người nam.
“Leo xuống!”
“Không thích!”
“Em đừng có bướng!”
Thanh Chi nhướn người, gác cằm lên vai anh, hỏi lại lần nữa: “Em bướng lắm hả?”
“Ừ, bướng.”
Đàm Niệm Văn không biết cô ngẫm nghĩ cái gì, im lặng mất một lúc mới cất ra câu hỏi khiến cả người anh lập tức cứng đờ.
“Anh, từ “bướng” đó… Có phải là “bướng” trong “bướng sú” không?”
“Cái gì?!” Đàm Niệm Văn giật mình nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy trên gương mặt của Thanh Chi là cả một bầu trời tò mò.
Cái này là cô thực sự thắc mắc, bởi vì Tống Thanh Chi là người ngoại quốc, cô mặc dù học ngôn ngữ mẹ đẻ của Đàm Niệm Văn cũng đã gần tám năm rồi, nhưng những từ khó hiểu như thế này khiến Tống Thanh Chi cứ phải ngẫm nghĩ mãi.
Nhưng cô lại không được giải đáp thắc mắc, trái ngược còn nhìn thấy gương mặt biến động thanh sắc của Đàm Niệm Văn.
Đầu mày của anh cau lại, sắp dính chặt vào nhau, cô thậm chí còn chẳng hiểu vì sao anh lại tức giận.
“Ai dạy em cái từ đó?!”
“Dạo gần đây em thấy có vài người trêu đùa như vậy… Cái đó có nghĩa là gì vậy anh?”
“Toàn học những thứ vớ va vớ vẩn! Linh ta linh tinh! Tống cái từ đó ra khỏi đầu của em đi!”
“...” Chung quy lại, Tống Thanh Chi chỉ nghe anh mắng chứ tò mò trong lòng cô vẫn chưa được giải đáp.
Mà chưa được giải đáp thì cô lại càng giữ không nổi sự hiếu kỳ, Tống Thanh Chi mặc kệ, cứ thế hỏi ngược.
“Anh nói em bướng, là cái nghĩa “bướng sú” gì ấy hả? Em cũng muốn biết!”
Đàm Niệm Văn gắt giọng một tiếng: “Là bướng trong bướng bỉnh!”
“Thế còn bướng sú là gì?”
Anh im lặng không đáp.
Đàm Niệm Văn càng im lặng, thì sự hiếu kỳ trong lòng Tống Thanh Chi càng nhiều. Dẫn đến cô gái nhỏ cứ luyên thuyên trong miệng câu hỏi.
“Anh ơi, bướng sú có nghĩa là gì?”
“Nghĩa là cái mẹ em ấy! Nín ngay!”
“Sao anh lại nhắc đến mẹ em?”
“...”
Thanh Chi quyết tâm không chịu thua, sau một đêm dốc sức tìm hiểu, cuối cùng cô cũng biết “bướng sú” là gì.
Sáng sớm Đàm Niệm Văn vừa mới mở mắt ra, đã cảm nhận trên người mình giống như gánh phải cả một bao gạo bốn mươi lăm ký.
Anh giở chăn lên nhìn liền thấy cái đầu nhỏ của Tống Thanh Chi, cô mở hai mắt to tròn nhìn anh, nhoẻn miệng cười.
“Anh ơi, em biết bướng sú là gì rồi.”
“Là bú sướ…” Chỉ là, chưa kịp nói hết ra thì đôi môi nhỏ xinh đã bị Đàm Niệm Văn bịt kín.
“Câm miệng!”
“...”