Chương 7: Không có khóc nữa!

“Anh ơi, em biết bướng sú là gì rồi.”

“Là bú sướ…” Chỉ là, chưa kịp nói hết ra thì đôi môi nhỏ xinh đã bị Đàm Niệm Văn bịt kín.

“Câm miệng!”

“...”

Có lẽ hôm nay anh lại mở mắt sai cách rồi, Đàm Niệm Văn túm chặt gáy cổ của con cáo hoang đang nằm trên người mình. Đem cô ném sang vị trí bên cạnh, Tống Thanh Chi bị nhấc ra khỏi chăn, tình trạng thân thể hiện tại cứ thế rơi vào mắt anh.

Dù đã nhìn cô như thế này không biết bao nhiêu lần, nhưng Đàm Niệm Văn thực sự vẫn không thể nào “miễn nhiễm” được.

Cô trắng trẻo, xinh đẹp. Nhưng lại vô tư và hớ hênh đến mức khiến Đàm Niệm Văn bất lực.

Anh cầm lấy chăn mền, ném lên người cô, vẫn là câu cằn nhằn từ ngày này sang tháng nọ, nhiều đến mức khiến người nói như Đàm Niệm Văn đây cũng phát nhàm.

“Tôi nhắc nhở em bao nhiêu lần rồi? Có hai mảnh vải thôi mà suốt ngày cũng không muốn mặc?”

Tống Thanh Chi cười híp mắt nhìn anh: “Em thích thoải mái.”

Cô thoải mái rồi còn anh thì phải làm sao? Từ bây giờ cho đến lúc Thanh Chi tìm được túi xách, Đàm Niệm Văn cứ phải nhìn cô như thế này mãi, anh nghĩ có ngày cũng sẽ đột tử vì dục cầu bất mãn.

Hết cách, Đàm Niệm Văn chỉ còn một kế sách duy nhất, anh cầm lấy áo choàng ngủ, quay lưng về phía cô mặc vào.

“Từ bây giờ, nếu em muốn ở lại đây thì biết điều ăn mặc đàng hoàng vào, không có tôi ở nhà thì không sao. Tôi về đến nhà còn thấy em hớ hênh như vậy, thì đừng trách tại sao lại ra đường ở.”

Tống Thanh Chi bĩu môi leo xuống giường, đi về phòng của mình, trước đó còn không quên làu bàu trong miệng vài chữ.

“Đồ hung dữ!”

Sau khi cửa phòng đóng lại, Đàm Niệm Văn mới bất lực thở dài một tiếng, anh quay người đi vào phòng tắm, làm vệ sinh cá nhân một lúc rồi trở ra thay đồ.

Lúc Đàm Niệm Văn đang thắt cà vạt thì bên ngoài phòng khách của căn hộ đột nhiên vang lên một tiếng nổ, không lớn cũng không nhỏ, nhưng đủ để khiến người ta phải giật mình hoảng sợ.

Cà vạt đang thắt nửa vời, Đàm Niệm Văn vội vàng mở cửa chạy ra bên ngoài nhìn thử.

Nào ngờ nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh phải phát hỏa.

Căn bếp nổ đến cháy đen, bếp từ vẫn còn lẹt xẹt vài tia lửa điện, vì vụ nổ vừa rồi mà hệ thống báo cháy kích hoạt, nước phun tứ phía xối ướt đẫm cả phòng khách, nhìn chẳng khác gì một bãi chiến trận.

Hạ tầm mắt nhìn xuống thêm một chút liền thấy cô gái nhỏ kia đang ôm đầu ngồi co ro phía dưới, nước phun từ hệ thống báo cháy cũng làm ướt cả áo quần của Thanh Chi.

Đàm Niệm Văn bước qua những vũng nước lõm bõm, vội vàng đi tới xốc nách của Tống Thanh Chi mà ôm lên, cô cao đến một mét sáu mươi sáu mà Đàm Niệm Văn vẫn bế bổng rất gọn, anh đem Thanh Chi về ghế sofa rồi đặt xuống.

Anh kéo tay cô, liền nhìn thấy vài mảng phiếm đỏ vì bị bỏng tạo thành trên hai cánh tay của Thanh Chi. Thậm chí, dưới chân cũng có, ắt hẳn là vì vụ nổ khiến cho thức ăn văng trúng mới thành ra như vậy.

Vừa rồi nhìn cô ngồi co ro tay ôm lấy đầu, trong phút chốc Đàm Niệm Văn liền dâng lên một cỗ hoảng sợ. Ngay lúc này thì có thêm vài phần tức giận, sau khi biết Thanh Chi không bị bỏng nặng thì mới an tâm thở dài trong lòng, nhưng vẫn không thể không cằn nhằn vài câu.

“Thanh Chi, em không thể ngoan ngoãn được một phút hay sao? Em xem nhà cửa đều bị em phá không ra dạng gì nữa rồi, tôi bảo em ngồi yên, không động tay động chân cũng khó đến vậy à?! Không phá phách một hôm thì sẽ ăn không no ngủ không yên hay sao?! Em cảm thấy tôi chưa đủ phiền phức rồi phải không?!”

Thanh Chi bị anh mắc không khỏi có chút muốn khóc, đôi mắt xanh lơ chậm rãi ứa lên một mảng nước mỏng manh. Cánh môi mềm mại thờ ơ bị cô cắn lấy, khẽ nấc trong cổ họng.

“Em không có… Em chỉ muốn giúp anh… Hức… Nấu ăn… Huhu.” Nói xong lời đó, cô không nhịn được nữa mà nức nở khóc thành tiếng, không giống với thường ngày.

Lần này là Thanh Chi khóc thật, bộ dáng cô ‘nước mắt cá sấu’ cũng đủ khiến Đàm Niệm Văn bứt rứt trong lòng.

Bây giờ Thanh Chi còn ấm ức thút thít, nước mắt từng mảng lớn lăn xuống khiến anh không khỏi nhói lên trong tim.

Đàm Niệm Văn bất lực với cô, cũng bất lực với chính mình, anh chậc lưỡi, chán nản thở dài một hơi.

Sau đó mới cau mày, gằn giọng nói chuyện với cô.

“Không có khóc nữa! Có nghe không?” Chẳng biết anh làm gì, chắc là đang “dỗ” cô.

Có điều, giọng nói gầm gừ như thế, Thanh Chi lại càng ủy khuất thêm.

“Về sau một mình tôi nấu ăn là đủ, tôi thỉnh em làm ơn ngồi yên một chỗ, em chỉ cần đừng động đậy linh tinh là đã giúp được cho tôi rồi!”

Đàm Niệm Văn nói xong thì đứng dậy, anh tìm điện thoại gọi đến cho bảo an của căn hộ, nói họ gọi người đến xử lý hiện trường.

Sau đó đem hộp y tế đến sơ cứu vết thương cho cô.

Thanh Chi ngước mắt nhìn anh: “Nhưng mà, em chẳng lẽ lại ở không, mà chẳng phụ trách công việc gì như vậy sao? Anh sẽ không cảm thấy em quá vô dụng mà đuổi em đi đó chứ?”

Nhận xét về Không có khóc nữa!