“Tổng cộng là hai người đàn ông, một người thì xuất huyết mắt, người còn lại thì gãy tay ạ.”
“...”
Đàm Niệm Văn nhướng mày, ánh mắt lộ rõ vẻ thất kinh nhìn Thanh Chi, chỉ thấy cô cúi đầu, cái má phúng phính phồng ra, đôi môi đỏ mọng cũng hơi mím lại.
“Người ta là phòng vệ chính đáng mà…”
“...”
Đàm Niệm Văn mím môi đứng nhìn, anh sao lại có thể quên mất, Tống Thanh Chi lợi hại như thế nào chứ? Nhìn “giao diện” có vẻ ngây thơ, mềm mỏng nhưng thực chất “hệ điều hành” là một con báo, lại còn là con báo mang theo cốt họ nhà cáo.
Đàm Niệm Văn thở hắt ra một tiếng, không nói chuyện với cô nữa, nghiêng đầu về phía viên cảnh sát.
“Hai người kia đang nằm ở phòng nào, tôi muốn xem thử.”
“Dạ được.” Viên cảnh sát gật đầu đồng ý, quay lưng dẫn đường cho Đàm Niệm Văn: “Ngài Công Tố Viên đi lối này.”
Trước khi rời đi, anh còn không quên trừng mắt nhắc nhở Tống Thanh Chi đang ngồi ở ghế: “Không có chạy lung tung!”
“Em biết rồi…”
…
Sau khi nhìn sơ qua một lượt, mặc dù thương thích không gây ảnh hưởng nhiều đến tính mạng và dù sự thật có là Tống Thanh Chi bị hai gã đàn ông quấy rối, cô phản kháng theo bản năng nhưng để nặng đến mức độ này thì cũng không thể tránh khỏi bồi thường thiệt hại.
Đàm Niệm Văn không khỏi cảm thấy nhức đầu, viên cảnh sát nhìn anh đưa tay xoa ấn đường thì quả thực cũng có chút đồng cảm.
Anh ta mở miệng, định nói cái gì đó thì đột nhiên bị giọng nói của Đàm Niệm Văn cắt ngang.
“Phiền gửi giấy báo phạt thẳng đến cơ quan giúp tôi.”
“À dạ.”
Sau đó cả hai người đồng thời trở ra, vừa bước đến gần cửa ra vào của khu chấn thương chỉnh hình thì đã thấy mái tóc vàng nhạt lấp ló ngay tấm kính của cửa ra vào, thỉnh thoảng ánh nhìn của anh còn chạm mắt với đôi đồng tử xanh lơ.
Vào khoảnh khắc đó, cô gái nhỏ kia giống như bị điện giật, vội vàng rụt người, co giò bỏ chạy về hàng ghế chờ.
Đợi khi Đàm Niệm Văn mở cửa thì chỉ bắt gặp được dáng vẻ hối lỗi tội nghiệp như cún con mắc phải mưa, ướt đẫm từ trên xuống dưới, chỉ giương ánh mắt biết khóc mà nhìn anh.
Hai đầu lông mày của Đàm Niệm Văn khẽ nhíu lại, gọng kính vàng trên gương mặt càng khiến dung nhan của anh thêm phần buốt lạnh.
Anh nâng cổ tay, nhìn vào đồng hồ, đôi môi không vội bật ra lời cằn nhằn.
“Em cũng hay thật, là chê công việc của tôi chưa đủ nhiều? Lớn già đầu, đã hai mươi hai tuổi, còn chỉ biết gây rắc r…”
Thế nhưng Đàm Niệm Văn vẫn còn chưa kịp nói xong thì “con cáo lông vàng” trước mặt anh đã bắt đầu mếu máo. Mỗi khi Thanh Chi thấy bất công với những gì mà Đàm Niệm Văn nói, đôi mắt xanh ngọc của cô sẽ bắt đầu long lanh ánh nước, hàng mi cong dài rũ xuống, đuôi mắt đỏ hoe ướt át, đến cả chóp mũi cũng yếu ớt phiếm hồng như vậy.
Thậm chí, anh còn chưa nói một lời gì động chạm đến cô, nhìn dáng vẻ đó của Tống Thanh Chi. Đàm Niệm Văn đành phải bất đắc dĩ “nín” họng, nuốt ngược câu chữ vào trong.
“...”
“Người ta cũng đâu có cố ý…” “Cáo lông vàng” lại bắt đầu vén tay áo lên, để lộ ra một vài ấn ký bầm tím: “Anh nhìn đi, em cũng bị đánh mà? Đau muốn chết đi được…”
“Không phải chỉ như vậy đâu…” Thanh Chi còn kéo cổ áo của mình xuống, thậm chí còn chẳng ngại viên cảnh sát đang đứng kế bên anh: “Hai gã đó còn bóp cổ em, trước đó bọn chúng còn sờ soạng trên người em, ngực em cũng bị hai gã đó cố tình bóp nữa, mạnh tay lắm, chắc là để lại dấu rồi. Em vốn dĩ đâu có muốn nặng tay đến vậy… Tại hai kẻ đó quá đáng trước chứ bộ… Đều là sự thật, anh không tin em có thể cho anh kiểm tra thử…”
Mắt thấy Tống Thanh Chi chuẩn bị ‘thoát y’ chứng minh vô tội, Đàm Niệm Văn không thể đứng nhìn thêm được nữa. Bên cạnh vẫn còn có mặt viên cảnh sát vừa rồi, anh ta cứng đờ, nhìn đến Tống Thanh Chi với sắc mặt đỏ như gấc.
Đàm Niệm Văn mới cau mày, mặt mũi anh đen xì, vội vàng cởi áo măng-tô đi tới choàng lên người Tống Thanh Chi.
Sau đó, nghiêng đầu gằn giọng nói với viên cảnh sát: “Anh nghe rõ chưa? Hai gã kia phạm tội quấy rối tình dục và cố tình gây thương tích, bắt vào trại tạm giam, chờ ngày làm rõ.”
“Còn biên bản giữ người, trong buổi sáng ngày mai tôi sẽ phê duyệt, gửi đến cơ quan của các anh.”