Chương 2: Bồi Hồi Gặp Lại

 

Nhà họ Chu và nhà họ Lục kết giao ba đời có mối liên hệ thân thiết với nhau, hai nhà cũng có ý định cho Lục Minh Hoài và Chu Thanh kết hôn nhưng mà đến cuối cùng Chu Thanh lại yêu anh họ của cô, Thẩm Kiến Quân.

Lục Minh Hoài cứ như vậy yêu Chu Thanh cho đến khi cô ấy kết hôn, trong lòng anh vẫn còn thương nhớ không buông.

Có điều Lục Minh Hoài là người đàn ông độc lập, mạnh mẽ, không vì thất tình mà bi lụy. Thế nhưng đến giờ phút này anh vẫn không thể thoát khỏi hình bóng của Chu Thanh.

Nửa năm trước sau khi Chu Thanh kết hôn, cô định tỏ tình lần cuối với Lục Minh Hoài thì anh lại đi xem mắt Tô Vân, cô còn nghe thoang thoảng hai người họ đang bàn tính đến chuyện kết hôn, Cô biết mình đã đã hết hy vọng, cho nên đã chủ động buông bỏ anh, buông bỏ tình yêu chín năm cô mãnh liệt theo đuổi.

Nửa năm qua cô cố gắng làm việc để quên đi anh, không cho phép mọi người xung quanh nhắc về anh, mọi thông tin về anh cũng bị cô xóa bỏ. Zalo, số điện thoại, Email đều xóa hết, bao gồm những tấm ảnh cô chụp trộm anh cũng bị cô để vào một cái hộp gỗ chôn sau gốc cây đào sau nhà không bao giờ đào lên.

Thế nhưng mọi cố gắng của cô để quên đi anh đều tan thành mây khói khi cô lại gặp anh trong bữa tiệc đính hôn của Cố Khải Trạch ngày hôm nay.

Đinh Tiểu Châu đến vội đi vội khiến người ta không biết cô có từng đến hay không. Cô đeo giỏ xách bước đi trên đường lại dừng trước một công viên gần đó, thấy có một cái ghế trống liền mệt mỏi ngồi xuống.

Chân cô đau nhói, khi nhìn xuống thì không ngoài ý muốn, cổ chân phía sau đã sưng lên rồi. Đinh Tiểu Châu dứt khoát tháo giày cao gót, lục tìm thuốc mỡ để bôi, cũng may cô luôn chuẩn bị mọi thứ trong túi.

Cô không quen đi giày cao gót chỉ đi sandal hoặc giày thể thao, bởi vì công việc của cô không phải làm trong văn phòng, cô chỉ là nhiếp ảnh gia tự do phải đi đây đi đó để chụp hình nên không thể đi giày cao gót.

Nếu hôm nay không phải ngày đính hôn của Cố Khải Trạch cô cũng sẽ không mặc váy đi giày cao gót đến đây.

Đinh Tiểu Châu thoa cao vào cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cô ngồi một lát cho tâm tình lắng xuống nhưng những cảm xúc trong lòng chẳng một chút tiêu tan.

Lúc nãy nhìn thấy Lục Minh Hoài, cô đã xém chút nữa rơi nước mắt nên mới phải viện cớ rời khỏi bữa tiệc, thì ra cô càng cố tình không để ý đến anh lại càng nghĩ về anh nhiều hơn.

Vành mắt của Đinh Tiểu Châu đỏ lên, nước mắt cũng xém chút nữa trực trào, cô lập tức ngửa mặt lên, không để một giọt nước mắt nào rơi xuống.

Ngồi thêm một lát nữa, Đinh Tiểu Châu mới gắng gượng ngồi dậy nhưng lại quên mình chưa cài quai giày nên vừa đứng dậy chưa được bao lâu cô lại chập choạng muốn té.

Trước khi cô mất thăng bằng ngã xuống đất thì có một cánh tay kịp ôm lấy eo cô, giữ chặt người lại.

Một mùi nước hoa nam tính xộc thẳng vào mũi Đinh Tiểu Châu, khi vừa đứng vững cô quay đầu lại định nói hai chữ cảm ơn, nhưng lời nói nghẹn khuất trong cổ họng vì nhìn thấy người đỡ mình là ai.

Đinh Tiểu Châu sững người tại chỗ, không biết phải nói cái gì, bàn tay ở eo quá nóng bỏng, cô muốn thoát khỏi lại không nỡ.

Người đàn ông cũng nhìn cô, ánh mắt vô cảm không chút dao động, nhìn ánh mắt này Đinh Tiểu Châu mới cố gắng bình tĩnh trở lại hỏi: “Lục Minh Hoài, sao anh lại ở đây?”

Lục Minh Hoài nhíu mày, không trả lời câu hỏi của cô. Bởi vì ngay cả bản thân anh cũng không biết vì sao mình lại có mặt ở đây.

Lúc nãy ở trong nhà hàng nhìn thấy bóng dáng cô đơn của cô rời đi anh lại không nhịn được đuổi theo.

Thấy cô gái thân hình yếu đuối trước mặt anh lại thở nhẹ một hơi hỏi: “Sao ngồi ngốc ở đây?”

“Em gọi xe nhưng chưa đến nên ngồi đây chờ.” Đinh Tiểu Châu không nghĩ anh sẽ hỏi mình câu này cô chỉ lấy đại lý do, trong lòng đã vô cùng phập phồng, trái tim cũng sắp không giữ nổi nữa rồi, chưa kể hơi thở của anh vẫn còn thoang thoảng bên mũi cô, cô có thể ngửi rõ mùi thuốc lá hòa quyện với mùi rượu vang hòa lẫn trong hơi thở này, nó làm cho cô xém chút say sẩm.

“Lúc đến không lái xe sao?” Lục Minh Hoài lại hỏi.

“Lúc sáng em đi nhờ xe của anh hai.” Đinh Tiểu Châu trả lời, lại cố gắng thoát khỏi vòng tay của anh, nếu còn đứng gần anh nữa cô sẽ nghẹn thở mà chết mất.

“Đừng nhúc nhích, ngồi xuống trước đi.” Lục Minh Hoài đỡ cô ngồi xuống ghế đá sau đó anh quỳ gối xuống muốn gắn lại dây cài dép cho cô, nhìn đến vết đỏ ở cổ chân phía sau của cô anh lập tức dừng lại không cài nữa.

Đinh Tiểu Châu bị động tác của anh làm cho kinh sợ, nằm mơ cô cũng không ngờ đến có ngày người đàn ông này sẽ cài giày cho cô, cô nhớ đối tượng đầu tiên khiến anh làm loại chuyện này là Chu Thanh, lúc đó hình như là trong bữa tiệc sinh nhật của Chu Thanh, cô ấy từ cầu thang bước xuống thì không may vấp té như cô lúc này, vừa vặn anh ở gần đó nên thuận tiện ôm lấy người, nhân tiện cài lại dây giày cho cô ấy, động tác dịu dàng hiếm có.

Lúc đó nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng cô vô cùng chua xót lại vờ như không thấy gì, chẳng ngờ rằng hôm nay anh lại tự tay cài quai giày cho cô, trong lòng có muôn vàn cảm xúc muốn tuôn ra lại ém nhẹm trong lòng.

Thấy anh chần chừ không cài cô hít sâu một hơi rồi nói: “Em cài là được rồi, cảm ơn anh.”

Dứt lời cô cúi người xuống nhưng chưa kịp làm gì Lục Minh Hoài đã bế cô lên.

 

Nhận xét về Bồi Hồi Gặp Lại