Chương 3: Lục Minh Hoài Ngỏ Lời

 

“Anh, anh đang làm gì?” Đinh Tiểu Châu lại một lần nữa không hiểu hành động của Lục Minh Hoài, tối nay anh vô cùng lạ lẫm, không phải là Lục Minh Hoài mà cô quen biết, bởi vì anh mà cô quen biết sẽ không bao giờ có những động tác thận cận này với cô.

“Chân em bị sưng rồi, không thể mang giày, tôi bế em đi.” Lục Minh Hoài coi như giải thích cho hành động đường đột của mình.

Đinh Tiểu Châu nghe vậy lại hỏi: “Anh muốn đưa em đi đâu?”

“Ra xe của tôi, tôi chở em về.”

Đinh Tiểu Châu lập tức từ chối: “Không, không cần đâu, anh thả em xuống đi, xe em gọi rất nhanh sẽ đến, em không muốn phiền anh.” 

Lục Minh Hoài vẫn cất bước rời đi, bước chân trầm ổn, có nhịp, khuôn mặt lại vô cùng điềm tĩnh.

Anh bế cô theo kiểu công chúa, hai tay của Đinh Tiểu Châu không biết để ở đâu cho phải, cô lúng túng theo bản năng ôm lấy cổ anh, tâm tư một lần nữa như sóng đánh, hai môi cô mím chặt không nhìn anh.

Cô đã cố gắng bỏ qua sự tồn tại của anh rồi, tại sao anh lại còn xuất hiện trước mặt cô, đối xử với cô dịu dàng thế này? Tại sao chứ? Trái tim vốn dĩ đã yên bình một chút nay lại rục rịch.

Lục Minh Hoài đưa cô lên xe của mình lại ngồi vào ghế lái, lúc anh muốn mở khóa lái xe đi thì Đinh Tiểu Châu không nhịn được lên tiếng: “Khoan đã.”

Lục Minh Hoài đưa mắt sang nhìn cô: “Sao vậy?”

“Lục Minh Hoài, anh rốt cuộc đang làm cái gì?” Đinh Tiểu Châu đỏ mắt chăm chăm nhìn anh, muốn hỏi cho rõ ràng.

“Tôi không làm gì, chỉ muốn đưa em về thôi.” Lục Minh Hoài trả lời.

“Đưa em về? Anh lấy tư cách gì để đưa em về? Lục Minh Hoài, anh biết không, nửa năm qua em đã cố gắng quên đi anh, muốn thoát ra khỏi mọi liên quan đến anh, hy vọng rằng một ngày nào đó khi có người nhắc về anh em sẽ không đau lòng nữa, nhưng em làm không được, em có làm cách nào cũng không quên được anh, ngược lại hình bóng của anh càng hiện ra rõ nét trong tâm trí em hơn.”

Đinh Tiểu Châu nói đoạn thì dừng lại thở một hơi, không ai biết gặp lại Lục Minh Hoài lòng cô đã dậy sóng bao nhiêu lần, cô thật sự khó lòng kìm nén.

“Lục Minh Hoài, hôm nay em gặp được anh trái tim em như muốn nổ tung, mọi cố gắng để quên đi anh đều sụp đổ, em rất muốn phớt lờ không quan tâm đến anh nhưng vừa bước chân vào cửa người đầu tiên em nhìn thấy không phải là cô dâu chú rể mà chính là anh. Lúc đó em đã nhận ra rằng cho em thời gian cả đời em cũng không thể quên được anh, không thể, không thể.” Đinh Tiểu Châu càng nói càng khóc dữ dội dội.

Tiếng khóc của cô đâm thẳng vào trái tim của Lục Minh Hoài khiến tim anh như bị ai đó véo một cái, anh không biết cô phải chịu đựng những gì nhưng anh nhìn ra cô yêu anh vô cùng đau khổ, đáng lẽ ra lúc đó anh không nên theo cô.

Lục Minh Hoài hít sâu một hơi, anh chưa bao giờ bị nước mắt của phụ nữ làm cho gục ngã, nghe tiếng khóc của cô gái bên cạnh anh chỉ là hơi nhói lòng một chút mà thôi.

Anh lại đưa tay qua xoa nhẹ nước mắt trên mặt cô lại kéo cô vào lòng mình nói: “Tôi xin lỗi.”

Rất nhanh Đinh Tiểu Châu rời khỏi ngực anh lau nhanh nước mắt chất vấn: “Em muốn biết những hành động vừa rồi của anh có ý nghĩa gì? Nửa năm trước em đã buông tay anh rồi, em không hy vọng mình sẽ gặp lại anh, cũng không muốn phải đối diện với anh như thế này một lần nào nữa, thế nhưng hành động của anh lại khiến em suy nghĩ lung tung, Lục Minh Hoài, anh phải giải thích rõ ràng cho em, anh sao lại như vậy? Anh muốn trái tim của em phát điên vì anh thêm một lần nữa sao?”

Đinh Tiểu Châu gào thét lên trước mặt Lục Minh Hoài còn đánh thùm thụp vào ngực anh, cô nhìn thấy anh đã không còn kìm nén nổi xúc động nữa rồi.

“Tiểu Châu.” Lục Minh Hoài bắt lấy hai tay của Đinh Tiểu Châu không để cô động đậy nữa.

Đinh Tiểu Châu sững người, lần đầu tiên cô nghe thấy anh gọi tên mình thân thiết như vậy mà không phải là cả tên lẫn họ.

Thấy cô đơ người Lục Minh Hoài lại nhẹ giọng nói: “Tiểu Châu, chúng ta hẹn hò đi.”

Đinh Tiểu Châu nghe thấy tai mình ù ù cạc cạc, anh đang nói cái gì? Muốn cùng cô hẹn hò, nằm mơ cô cũng không dám tin sẽ nghe câu nói này phát ra từ miệng anh.

“Tại sao? Anh không yêu em cơ mà, tại sao lại muốn hẹn hò với em? Anh đang đáng thương em sao?” Đinh Tiểu Châu vừa nói vừa khóc, nếu như anh thương hại thì cô thà rằng không hẹn hò cùng anh.

“Không phải, anh muốn nghiêm túc hẹn hò với em, anh muốn dần dần vun đắp tình cảm với em.”

Sau nửa năm anh cũng như cô, cố gắng quên đi người con gái ấy nhưng nào có dễ dàng như vậy, cho đến thời điểm hiện tại trái tim anh vẫn còn chất chứa bóng hình ấy.

Có điều anh cũng không phải người lụy tình, sau một đoạn thời gian trái tim của anh cũng nguôi ngoai, anh nghĩ mình có thể tiếp nhận được Đinh Tiểu Châu, anh không muốn nhìn thấy cô phải khổ sở vì mình.

Đinh Tiểu Châu quên cả khóc, quệt nước mắt đi gắt gao nhìn anh: “Anh chắc chứ? Lục Minh Hoài, anh đừng cho em hy vọng, bởi vì có một tia hy vọng em sẽ cứ bám lấy anh không buông, cho nên anh đừng có nói bừa.”

“Lục Minh Hoài anh mỗi câu mỗi chữ nói ra đều chắc như đinh đóng cột, càng không hề nói bừa.” Lục Minh Hoài dứt lời liền ép môi cô vào môi anh, hôn da diết.

Đôi môi đột nhiên bị xâm chiếm Đinh Tiểu Châu như dại ra, cô bị hôn, hơn nữa nụ hôn này còn đến từ người cô yêu thương, cô nên cảm thấy thế nào đây? Kích động và kinh ngạc đều tồn tại cùng một lúc.

 

Nhận xét về Lục Minh Hoài Ngỏ Lời