Sau một hồi Đinh Tiểu Châu mới đánh liều tiếp tục đi về phía trước thám thính. Đi được khoảng mười bước cô lại thấy có chút ánh sáng xanh đỏ tím vàng le lói. Dựa vào ánh sáng mờ ảo này cô có thể nhìn thấy viễn cảnh trước mặt.
Một cô gái đang đánh nhau với bốn người đàn ông, vì ánh sáng không đủ nên cô cũng không thấy rõ khuôn mặt của cô gái kia, đành phải núp một bên quan sát trước.
Không ngờ cô gái kia đã nhanh gọn đánh được ba tên, lúc này Đinh Tiểu Châu lại cảm thấy mình có chút kém cỏi, sao lúc trước lại không đi học võ để gặp những tình huống thế này còn có thể thoát thân, bây giờ thì hay rồi lại sợ trước sợ sau.
Nghĩ lại thì cô cũng đâu có thời gian và tâm trí học cái đó, bảy năm nay cô chỉ biết đến cái tên Lục Minh Hoài, chạy theo anh khắp nơi không cần biết bản thân có gặp nguy hiểm hay không.
Lần đầu tiên gặp phải cảnh này cô đã vô cùng sợ hãi, có chút muốn khóc, nhưng mà cô biết đây không phải thời điểm mít ướt, muốn gì cũng phải rời khỏi đây đã.
Đinh Tiểu Châu lấy lại tinh thần một lần nữa nhìn về phía bên kia, cô gái cuối cùng cũng đánh bại người đàn ông, sau đó cười khan một tiếng: “Đám người các ngươi mà là đối thủ của tôi sao, mơ đi nhé.”
Giọng nói này vô cùng quen thuộc khiến Đinh Tiểu Châu kích động đứng bật dậy, không may lại đụng trúng vào cái gì đó làm nó rơi xuống phát ra tiếng động.
Bên kia cô gái đang định rời đi nghe thấy tiếng liền dừng lại lạnh lùng nói: “Còn ai nữa, mau ra hết đi, chị đây hôm nay sẽ tiếp từng người một.”
“Chị Thanh, là em đây.” Đinh Tiểu Châu vội vàng la lên.
Cô gái dường như cũng nghe thấy giọng nói quen thuộc, kinh ngạc nói: “Tiểu Châu, là em sao?”
“Vâng, chị Thanh.” Đinh Tiểu Châu có chút nghẹn ngào chạy ùa về phía trước.
Chu Thanh mở to mắt nhìn người trước mặt, nghi hoặc hỏi: “Sao, sao em lại ở đây?”
“Chuyện kể ra dài lắm, chị Thanh, trước mắt rời khỏi đây trước đi, phía sau vẫn còn một người đàn ông nữa.” Đinh Tiểu Châu sốt ruột nói.
Chu Thanh hiểu chuyện nào quan trọng hơn liền gật đầu nói: “Ừm, đi thôi, ra ngoài rồi nói.”
Chu Thanh dứt lời lại lấy điện thoại của mình ra mở đèn lên soi, có ánh sáng cộng thêm một người đồng hành Đinh Tiểu Châu cảm thấy đỡ sợ hơn, cô ôm cánh tay của Chu Thanh cùng bước đi.
Bọn họ vô cùng cẩn thận, vừa đi vừa dò đường, cũng may không còn gặp bất cứ cản trở nào, mắt thấy phía trước là lối ra ai cũng thở phào nhẹ nhõm.
Có điều chưa được hai giây phía sau lại truyền đến một tiếng hét: “Con khốn, mày chạy đâu cho thoát.”
“Chị Thanh, hắn đến rồi, phải làm sao?” Đinh Tiểu Châu sợ hãi hỏi.
“Đừng sợ, em cầm điện thoại của chị. khi hắn chạy đến nơi rọi thẳng vào mắt hắn, sau đó đến lượt chị ra tay, biết chưa?” Chu Thanh bình tĩnh căn dặn.
Đinh Tiểu Châu gật đầu đáp: “Em biết rồi.”
Cô cầm chặt chiếc điện thoại trong tay, khi người đàn ông đó xuất hiện cô lập tức theo lời Chu Thanh rọi đèn pin vào mắt hắn.
Người đàn ông bị chói nên lấy tay che mắt, Chu Thanh thấy vậy cười lạnh một tiếng rồi dứt khoát ra đòn: “Nhận lấy này.”
Cô ra chiêu chuẩn xác, một cú đá trúng trọng tâm hai bên đùi.
“AAA.” Người đàn ông một lần nữa ôm người anh em của mình hét lớn.
Vì ở gần cửa ra nên đã kinh động không ít người ở bên ngoài, nhưng bọn họ cũng chỉ cho rằng người chơi bị ma dọa sợ nên la hét òm sòm, không ai quan tâm chuyện gì xảy ra bên trong.
“Anh ơi, em suy nghĩ lại rồi, không chơi nữa đâu, đáng sợ quá.” Một cô gái nhõng nhẽo với người yêu, còn nép vào người anh ta.
Anh người yêu sướng rợn người lại nói: “Không sao, anh bảo vệ em.”
“Nhưng mà em vẫn sợ.” Cô gái không chịu tiếp tục nũng nịu.
“Tin anh đi, không sao đâu.” Anh chàng vẫn thuyết phục người yêu.
“Không chịu đâu, nếu mà vào em sẽ giận anh đó.”
“Vậy được rồi, không vào nữa, chúng ta chơi trò khác.”
“...”
Lúc này Đinh Tiểu Châu và Chu Thanh cùng nhau bước ra bên ngoài, hai người tóc tai đều lung tung lộn xộn nhưng không ai nghi ngờ, bọn họ chỉ cho rằng các cô bị dọa đến rối tung rối mù.
Vừa ra bên ngoài Chu Thanh nhìn Đinh Tiểu Châu hỏi: “Em không sao chứ?”
“Không sao, còn chị?” Đinh Tiểu Châu cũng hỏi thăm lại.
“Ừm, chị vẫn tốt, đám người bên trong mới có chuyện.” Chu Thanh cười nhẹ một tiếng.
Bỗng nhiên có người hô lên: “Cảnh sát, có cảnh sát đến kìa, sao vậy nhỉ? Ở đây có xảy ra chuyện gì đâu.”
“Đúng vậy, tôi thấy phía trước vẫn bình yên mà.”
Mọi người nhìn thấy nhóm cảnh sát đến liền dừng lại hóng chuyện, bàn tán rôm rả, Đinh Tiểu Châu lại nhìn sang Chu Thanh nghi hoặc: “Chị gọi cảnh sát tới sao?”
“Ừm, lúc nãy đánh nhau với đám người kia chị đã nhân cơ hội gọi cho cảnh sát, chị dám chắc có người phía sau sai sử đám người này làm như vậy.” Chu Thanh suy đoán nhưng trong lòng đã khẳng định một trăm phần trăm.
“Có lẽ em biết kẻ đó là ai.” Đinh Tiểu Châu âm trầm nói.
“Hả? Sao em biết được? Bọn họ nhắm vào chị mà.” Chu Thanh kinh ngạc hỏi.
“Không, là nhắm vào em mới đúng.” Đinh Tiểu Châu khẳng định.
Chu Thanh tính hỏi thêm thì cảnh sát đã đến trước mặt bọn họ, một người hỏi: “Xin chào, chúng tôi nhận được tin báo có người làm loạn ở khu nhà ma, là cô gọi phải không?”