“Vậy thôi, em ở nhà đợi anh về.”
Nhưng chưa qua được nửa ngày thì chuyện không may đã xảy ra, Thanh Chi đang đi tản bộ trên vỉa hè, định đặt xe đến đón thì túi xách và điện thoại bị cướp giật mất.
Có lẽ là đến cô cũng không ngờ, ở một nơi an ninh nghiêm ngặt như thế này mà cướp cũng dám lộng hành.
Hành động xảy ra quá nhanh khiến Thanh Chi cũng không kịp kêu cứu, thậm chí xung quanh còn chẳng có một bóng người.
Cô đành báo lại với cảnh sát, sau đó… Sau đó nên làm gì thì Thanh Chi cũng chẳng biết, túi xách mất nên giấy tờ mất, điện thoại cũng mất. Cô lại chẳng nhớ số của ai để mà gọi, cảnh sát thì bảo sẽ giúp cô lấy lại túi xách trong vòng nửa ngày.
Thế nên, Thanh Chi chỉ còn cách chờ người ta làm việc mà thôi, cô đem bán vài món đồ có giá trị, rồi dùng tiền để tiêu xài đỡ.
Sau một hồi đi loanh quanh, cuối cùng, Thanh Chi cũng bị lạc.
Không nhớ số, cũng chẳng nhớ địa chỉ căn hộ của Đàm Niệm Văn, tất cả cô đều lưu lại ở điện thoại. Bây giờ điện thoại mất, thế nên, Thanh Chi lúc này chẳng khác gì người vô gia cư…
May sao cô là diễn viên tự do, không phụ thuộc vào bất kỳ công ty quản lý nào. Tối hôm qua cũng là buổi đóng máy của phim, cho nên ngay lúc này bị mất điện thoại mới không gây ảnh hưởng quá nhiều.
…
Ở cơ quan của Đàm Niệm Văn.
Công việc quá mức bận rộn, khiến anh phải quần quật đầu tắp mặt tối đến tận lúc tan tầm mới cầm đến điện thoại.
Bất ngờ vậy mà Thanh Chi lại chẳng hề gọi đến một cuộc, hay thậm chí là một dòng tin nhắn. Trong khi thường ngày cô nhất định sẽ quấy rầy anh không sót một khoảng thời gian nào.
Đàm Niệm Văn cũng không quá để tâm, chỉ cho rằng Thanh Chi có lẽ là lại đang chờ đợi ở đâu đó trong khu chung cư.
Nào ngờ về đến căn hộ rồi nhưng anh vẫn chẳng thấy bóng dáng của cô đâu.
Chẳng lẽ là giận rồi?
Đàm Niệm Văn cau mày, nghĩ thầm trong đầu như vậy. Nhưng đến giây kế tiếp thì đã lập tức gạt đi mối bận tâm đó, anh mở cửa đi vào bên trong.
Lo lắng làm cái gì, Thanh Chi cũng lớn rồi, em ấy chắc chắn sẽ tự biết lo liệu cho bản thân.
Giận thì cứ để giận cũng được, ít nhất anh sẽ có thể yên tĩnh trong một khoảng thời gian, dù có ngắn ngủi cũng quý giá, nhất định phải nắm bắt.
Vậy đấy, nhưng cho đến khi Đàm Niệm Văn vừa mới tắm xong thì bỗng dưng lại nhận được một cuộc điện thoại gọi đến từ số máy lạ.
Chẳng hiểu sao, trong phút chốc anh lại cảm thấy bất an trong lòng.
Đàm Niệm Văn khẽ hắng giọng một tiếng, anh bấm nào phím nghe.
“Alo?”
Đầu dây bên kia đã truyền đến một giọng nam trầm.
“Xin chào, chúng tôi thuộc lực lượng an ninh của phường XXX? Đây là số điện thoại của Công Tố Viên Đàm Niệm Văn đúng không?”
“Vâng, là tôi.”
“Thật ngại quá, ngài công tố viên có phải là người thân của cô Tống Thanh Chi hay không?”
Đàm Niệm Văn không khỏi nhíu mày: “Đúng vậy, con bé xảy ra chuyện gì rồi à?”
“À… Cô ấy vừa xảy ra một cuộc xung đột, cô ấy bảo ở nơi này chỉ có mỗi anh là thân nhân cho nên…”
Đàm Niệm Văn chỉ nghe lọt được vài chữ “cô ấy vừa xảy ra một cuộc xung đột”, anh lập tức thả chiếc khăn đang lau tóc của mình xuống ghế.
Còn chẳng đợi cảnh sát nói hết đã gấp gáp hỏi vào: “Em ấy hiện đang ở khu vực nào?”
“Ở bệnh xá xxx ạ.”
Đàm Niệm Văn nghe thấy hai chữ “bệnh xá” thì cả kinh, anh lập tức tắt máy, sau đó thay đồ rồi vội vàng lái xe chạy đến địa chỉ.
Thật tình, chỉ vừa rời mắt khỏi Tống Thanh Chi nửa ngày mà thôi, cô đã vào viện nằm rồi.
Lần này không biết là vì cái gì đây, cũng không biết là đã thương tích ở chỗ nào rồi nữa!
Đàm Niệm Văn vừa đậu vào bãi xe của bệnh xá thì gấp gáp mở cửa, cầm điện thoại đi thẳng vào.
Viên cảnh sát vừa nhìn liền nhận ra anh: “Ngài công tố.”
“Con bé kia đâu?” Vừa dứt lời, ánh mắt của Đàm Niệm Văn đã lia trúng bóng dáng nhỏ quen thuộc đang ngồi ở hàng ghế chờ. Anh lập tức đi đến, nắm lấy cổ tay của Thanh Chi kéo lại, đập vào mắt là áo quần lấm lem bụi bẩn, thậm chí trên mặt và tay còn dính vết máu.
Hai mắt của Đàm Niệm Văn liền hiện lên tơ máu đỏ, anh giữ chặt lấy cằm cô, tay còn lại thì siết cổ tay của Thanh Chi.
“Là ai đánh em?!”
Tống Thanh Chi ngẩn ngơ nhìn anh, cô lắc đầu: “Em đâu có.”
Viên cảnh sát vừa rồi cũng đi đến, có chút khó xử mà khều khều tay của Đàm Niệm Văn.
“À, ngài công tố… Cô Tống không phải là người bị đánh đâu, người thật sự bị đánh là đang nằm trong phòng sơ cứu kia ạ.”
Anh ta nói thêm: “Tổng cộng là hai người đàn ông, một người thì xuất huyết mắt, người còn lại thì gãy tay ạ.”
“...”
Đàm Niệm Văn nhướng mày, ánh mắt lộ rõ vẻ thất kinh mà nhìn Thanh Chi, chỉ thấy cô cúi đầu, cái má phúng phính phồng ra, đôi môi đỏ mọng cũng hơi mím lại.
“Người ta là phòng vệ chính đáng mà…”