Chương 8: Là giấu đầu lòi đuôi nữa rồi

Thanh Chi ngước mắt nhìn anh: “Nhưng mà, em chẳng lẽ lại ở không, mà chẳng phụ trách công việc gì như vậy sao? Anh sẽ không cảm thấy em quá vô dụng mà đuổi em đi đó chứ?”

Đàm Niệm Văn xoa xoa đầu lông mày của mình, anh quyết định: “Vậy ăn xong thì rửa chén, rồi cả phơi đồ và xếp đồ cũng là em làm, được chưa?”

Thanh Chi cong môi cười, gật đầu với anh: “Thành giao!”

Sau khi chăm sóc vết thương cho cô kỹ càng, Đàm Niệm Văn mới đi làm. Chỉ là, hiện tại căn hộ không thể ở được nữa, lại thêm tình trạng bỏng của cô ngay lúc này có chút ngoại dự đoán, thế nên anh đành phải nhắm mắt đem cô lên cơ quan của mình.

Việc thân nhân đến thăm nhân viên trong cơ quan cũng không hiếm, dù sao thì mỗi văn phòng đều có bố trí một phòng nghỉ ngơi riêng. Thế nên Đàm Niệm Văn chỉ cần gửi văn bản lên Tổng Công Tố là được.

Đàm Niệm Văn ở trong ngành chỉ mới năm năm, nhưng Tổng Công Tố thực sự hài lòng với năng lực của anh, thế nên được phê duyệt ngay tức khắc chính là “đặc quyền” của kẻ ưu tú.

Còn đối với Tống Thanh Chi, đây là lần đầu tiên cô đến cơ quan của anh. Đàm Niệm Văn dặn dò cô nên che phủ kín mặt, vì vậy ngoại trừ đuôi tóc màu vàng sáng ra thì chẳng có ai biết được Tống Thanh Chi là ai.

Cô cứ thế giống như một cái đuôi nhỏ, đi theo anh vào văn phòng. Phòng nghỉ ngơi nằm ngay bên trong văn phòng của Đàm Niệm Văn, thế nên cũng tiện để anh trông nom Thanh Chi.

“Muốn ăn, muốn uống cái gì thì gọi, nhớ chưa?”

“Dạ.”

Đến giữa trưa, Đàm Niệm Văn ăn cái gì thì Thanh Chi cũng ăn như vậy. Chỉ là khẩu phần ăn hôm nay là cá và tôm, anh không kén chọn nhưng nhìn cô nàng cứ cầm đũa chọc chọc vào khay cơm như thế cho nên Đàm Niệm Văn mới hỏi.

“Làm sao vậy?”

“Em không thích ăn cá… Cũng không thích ăn tôm…”

Đàm Niệm Văn hơi cau mày, anh quan sát cô một chút, cầm đũa gắp khúc cá và mấy con tôm trong khay cô.

Thanh Chi ngơ ngác trơ mắt nhìn đồ ăn bị anh “cướp” đi, má thỏ bắt đầu phồng ra. Vừa bất mãn lại vừa tức giận, nhưng không dám nói mà chỉ bộc lộ bằng cách đôi đũa trên tay càng chọc mạnh vào khay cơm.

Bỗng dưng ngay lúc đang hậm hực thì nhìn thấy thịt cá vụn được bỏ lại vào khay của mình. Tống Thanh Chi tròn mắt nhìn, lại thấy thêm hai ba đũa kế tiếp, đều là gắp thịt cá đã được nhặt xương cho vào khay cơm của cô.

Con ngươi xanh biếc ngước lên nhìn, lại thấy anh đang dùng tay trần của mình bóc vỏ tôm, bốn con tôm, Đàm Niệm Văn đều lột sạch sẽ để vào khay của cô.

Sau đó còn rút khăn giấy, lau kỹ những đầu ngón tay, hất cằm nói.

“Bây giờ thì thích ăn chưa?”

Tống Thanh Chi cười đến độ chẳng còn thấy mặt trời, gắp vội mấy miếng thịt cá cho vào miệng: “Chỉ có anh là hiểu em nhất!”

Đàm Niệm Văn cười nhạt vài tiếng, anh còn lạ gì với tính tình của Thanh Chi.

Cô thích ăn mềm, không thích ăn cứng, thích ăn đồ xào và luộc, ghét nhất đồ chiên và rán, đơn giản là bởi vì nó cứng, cứng như vậy thì nhai sẽ bị đau nướu.

Không thích ăn tôm, vì lười lột vỏ, lười đi rửa tay.

Cũng không thích ăn cá, bởi vì lười gắp xương, sợ bị hóc vào cổ.

Chỉ khi gỡ thịt cá ra khỏi xương, lột tôm ra khỏi vỏ thì con ‘mèo lông vàng’ đó lại ăn không sót một mảnh nào.

Ăn uống xong xuôi, Đàm Niệm Văn còn mua cho cô một ly nước ép, Thanh Chi ăn uống no nê rồi thì đi ngủ. Còn anh thì ngả lưng ra ghế, nhắm mắt dưỡng thần vài phút trước khi lại vào làm.

Đến đầu giờ chiều, Đàm Niệm Văn mở cửa phòng nghỉ vào gọi Thanh Chi dậy để báo rằng, cảnh sát đã tìm được túi xách của cô, muốn cô đến xác nhận để lấy về.

Tống Thanh Chi có chút hoảng hốt, không nghĩ lại tìm được nhanh như thế.

“Dậy rửa mặt đi, tôi đưa em đi.”

Nghe anh nói như vậy, cô không khỏi có chút khẩn trương, nghĩ đi nghĩ lại, nếu cô đem được túi xách về, há chẳng phải Đàm Niệm Văn lại đuổi cô ra khỏi nhà hay sao?

Thế nên, Thanh Chi một mực từ chối.

“Hay là, anh để em tự đi đi, anh đang trong giờ làm, phiền anh lắm.”

Mắt thấy gương mặt của Đàm Niệm Văn không chút biến đổi, anh chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì Tống Thanh Chi đã vội vàng chen vào lần nữa.

“Anh yên tâm! Em chỉ đi xác nhận rồi đem túi về tôi, không phá phách đâu ạ.”

Đàm Niệm Văn thở hắt ra một tiếng, quả thực sổ sách, kiện án khá nhiều, nên thời gian rảnh rỗi của anh dường như là bằng không.

Nghe cô nói như vậy, Đàm Niệm Văn cũng đành tin tưởng mà đồng ý.

“Đi nhanh rồi về.”

“Dạ!”

Sau khi đến ủy ban phường, Thanh Chi may mắn gặp được người giao lại túi xách cho cô chính là viên cảnh sát lần trước.

Thủ tục không quá lâu, chỉ hơn vài phút là đã nhận được đồ về, chỉ là cô gái nhỏ ở trước mặt lại bắt đầu “nặn” nước mắt cá sấu mà kể khổ.

“Anh cảnh sát à… Không mấy, tôi nhờ anh giữ giúp túi xách thêm vài ngày nữa có được không? Tôi mà đem về thì ngài công tố viên sẽ lại cho tôi ra khỏi nhà mất…”

Viên cảnh sát thực sự khó xử: “Nhưng mà, cô à…”

“Thật ra, anh ấy mắc phải một chứng bệnh, là chứng mất trí nhớ có chọn lọc ấy… Mấy chuyện khác thì không ảnh hưởng, nhưng từ sau đợt tai nạn nghiêm trọng đó, anh ấy quên mất tôi là vợ của mình, chỉ là tâm thức còn tình cảm, mách bảo anh ấy không nỡ bỏ rơi tôi.”

“...” Viên cảnh sát nghe và nhìn biểu cảm của Tống Thanh Chi mà bùi ngùi xúc động, ngài Công Tố Viên thực sự là có gặp tai nạn nghiêm trọng một lần.

Sự việc xảy ra chấn động với những người trong ngành, còn ngoài ngành thì chẳng mấy quan tâm.

Nhưng sự việc đó thực sự có thật, còn sâu xa hơn nữa, giả dụ như cô gái tóc vàng này có thực sự là “vợ” của Đàm Niệm Văn thì cũng nằm ngoài phạm vi được phép hiểu biết của viên cảnh sát.

Vả lại, biểu hiện của hai người bọn họ vào tối hôm qua thật sự là có thân thiết.

Thế nên anh ta mới không gây khó dễ cho Thanh Chi nữa, đồng ý giữ lại túi xách cho cô, sau đó còn trấn an động viên cô.

“Chắc hẳn cô đã khổ tâm lắm, cố lên!”

Tống Thanh Chi biết đã thuyết phục được thì liền mở cờ trong bụng, bên ngoài mặt thì vẫn cứ đa sầu đa cảm, nước mắt giàn giụa, dáng vẻ “hoa lê đái vũ” khiến người khác thật sự không khỏi bận lòng.

“Cảm ơn, anh cảnh sát…”

Đến văn phòng của Đàm Niệm Văn, anh nhìn thấy Thanh Chi tay không trở về thì liền hỏi.

“Túi xách của em đâu?”

Cô cười thầm trong bụng.

Mode diễn xuất - ON!

“Người ta chỉ là nhận nhầm túi thôi ạ… Lúc em lên tới, thì cũng không thấy thẻ căn cước công dân đâu, nhìn đồ vật trong túi mới biết là nhầm.”

“Anh cảnh sát bảo em ráng chờ thêm vài hôm nữa, muộn nhất là cuối tháng sẽ báo kết quả cho em.”

Đàm Niệm Văn nheo mắt, dáng vẻ tràn đầy nghi vấn mà nhìn Tống Thanh Chi, liền bị cô chu môi bồi thêm một câu nữa.

“Anh không tin… Thì gọi điện hỏi anh cảnh sát đó đi!”

Cô dậm chân dậm giò: “Hừ! Anh đợi em lấy được túi về thì muốn đuổi em đi chứ gì? Người ta vì nấu đồ ăn sáng cho anh mà bị bỏng đó, anh không thể thương xót người ta được một chút hay sao?”

“...”

Đàm Niệm Văn bất lực đứng nhìn.

Anh đã nói gì đâu? Đã nói rằng nếu cô lấy túi về thì sẽ đuổi cô đi đâu?

Bỗng dưng, anh lờ mờ đoán ra được, cô gái nhỏ này…

Là giấu đầu lòi đuôi nữa rồi.

Chỉ là Đàm Niệm Văn không muốn vạch trần, mắc công sẽ phiền phức lắm.

Chẳng qua nuôi thêm một con “mèo lông vàng” nữa cũng không quá tốn gạo, tốn cơm.

Nhận xét về Là giấu đầu lòi đuôi nữa rồi